1 Sau khi tìm hiểu thì mình mới biết mình thiếu nguyên một khúc của chương 1 lun, làm cho số chương ko được liên tục, các bạn thông cảm nhé, mình sẽ sửa lại liền ^^”
“Lớp trưởng, anh ở đâu vậy? Sao lại không bắt đèn?” Đẩy cửa phòng được viết trong tin nhắn, Điền Tâm Niệm lảo đảo bước chân đi vào căn phòng tối đen, giọng nói mang theo chút lờ mờ say, thân thể yếu ớt tựa vào tường, tay nhỏ bé mềm yếu không xương lục lọi trên tường tìm công tắc bật đèn.
2 Người này chỉ quấn bên hông một cái khăn tắm, hai chân thon dài dưới lớp khăn tắm bước ra, mang theo sức lực sôi sục.
Trên đầu được che bởi cái khăn lông, bọt nước dọc theo tóc mà nhỏ xuống trên vai, mang theo dã tính cùng gợi cảm.
3 Điền Tâm Niệm bị anh nói xong nước mắt trào ra lần nữa, cả người run lên vì tức giận, dùng chăn quấn lấy thân thể, cầm hai tờ chi phiếu trên giường xé thành từng mảnh ném tới trước mặt anh, “Trước khi đi, hãy đem tiền dơ bẩn của anh theo, còn nữa, đây là tiền tôi boa tôi cho anh!”
Nói xong liền cầm ví da dưới đất lấy ra một đồng tiền xu ném vào người anh, “Bây giờ, cút ra ngoài cho tôi!”
Ân Diệc Phong hừ lạnh một tiếng, tất cả hứng thú trước đó đột nhiên đều biến mất hết, anh đã nói anh chán ghét phụ nữ diễn trò, có chút thủ đoạn là lạt mềm buộc chặt nhưng mà thái quá sẽ thành ra vẻ.
4 “Ân tổng, đây là… Tư liệu về cô Điền, mời ngài xem qua. ”
“Cậu đọc tôi nghe!” Ân Diệc Phong cúi đầu, ngòi bút xoẹt xoẹt trên tờ giấy, anh luôn có những hợp đồng hơn một nghìn vạn thậm chí là hơn cần anh giải quyết, anh không có thời gian rãnh rỗi tìm tòi tư liệu vớ vẩn này, anh chẳng qua là hiếu kỳ, người phụ nữ dám bày mưu này rốt cuộc là có bối cảnh thế nào.
5 Ân Quyết sau khi nhận được một cú điện thoại thì vội vã rời đi, Ân Diệc Phong tựa vào ghế giám đốc, trong tay cầm hình của Điền Tâm Niệm, trong mắt lóe lên một tia sát ý, cho tới bây giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám đùa giỡn với anh như vậy, tiết mục tự biên tự diễn này thật là không tệ, lúc sáng anh còn tưởng rằng cô chỉ là đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, về sau anh cho rằng cô tìm anh làm thế thân, không nghĩ tới mục đích của này cô, thì ra là muốn làm mợ nhỏ Ân gia, a ~ đã lâu không gặp được trò chơi như vậy, nếu cô muốn chơi vậy anh sẽ hầu tới cùng, nhưng mà trò chơi này một khi bắt đầu, trừ anh ra ai cũng không có tư cách nói over!
Chỉ việc bỏ thuốc anh điểm này anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cô!
**************************************************************
Bệnh viện
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Mắt Điền Tâm Niệm khóc đến đỏ bừng, nếu như mẹ mà có chuyện gì thì cô chết ngàn lần cũng không đền tội nỗi!
“Không cần lo lắng, bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bệnh nhân do làm việc quá độ không có nghỉ ngơi tốt lại còn bị kích động cho nên đột phát bệnh tim, người nhà phải chú ý, bệnh nhân không thể chịu được bất kỳ kích động nào được.
6 “Cô chủ, bây giờ ở công ty toàn là phóng viên, chú thấy lúc này con không thích hợp để trở về công ty đâu, hội nghị hôm nay đã hủy bỏ, hay là chú quay về công ty lấy văn kiện cần xử lý gấp cho con, chừng nào xong thì đưa lại cho chú, chứ bây giờ đám phóng viên nhất định vẫn còn ngồi chờ ở đó, chú thấy bây giờ con nên ở tạm trong bệnh viện, một là tránh né truyền thông theo dõi hai là có thể chăm sóc chủ tịch.
7 “Tâm Niệm, xin em đó nói cho anh biết đi, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Vũ Thành nắm lấy bả vai của cô, khàn giọng hỏi.
Điền Tâm Niệm không rõ tại sao anh lại có vẻ mặt thống khổ như vậy, là vì cô sao? Làm sao có thể, người anh yêu là Cổ Nhã Ngôn mà, nếu không sao anh lại đính hôn với cô ta.
8 Là Ân Diệc Phong!
Đám người lần thứ hai xôn xao, rồi lại tự giác nhường ra một con đường, nhân vật chính đều đã đến đông đủ, hơn nữa còn có nam chính tổ chức lễ đính hôn gây chấn động một thời, thành phố A đã lâu không có tin chấn động như thế, tình tay ba!
Mà Ân Diệc Phong vừa nói cái gì? Vị hôn thê? Anh? Điền Tâm Niệm?
Trong lòng lại có một dấu chấm hỏi lẩn quẩn, đám phóng viên không nhịn được muốn đặt câu hỏi, nhưng lại bị ánh mắt hung ác nham hiểm của Ân Diệc Phong thu vào trong, tin tức này nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua, nhưng lại phải kiêng kỵ anh ba phần, thủ đoạn bén nhọn của Ân Diệc Phong bọn họ đều biết, tin truyền thông biến mất dưới tay anh cũng không phải một hai lần, đó là lí do mà bọn họ cần phải cân nhắc một chút.
9 Giọng Ân Diệc Phong bình tĩnh như nước nhưng lại có một loại khí thế không nói chen vào được, đám phóng viên nhìn bên trái nhìn bên phải, tuy rằng tất cả vô cùng không tình nguyện, nhưng mà Ân Diệc Phong nói một hồi có buổi họp báo, bọn họ cũng không tiện nói cái gì, không cần thiết vì chuyện này mà đắc tội anh, vì vậy tất cả nhường ra một con đường.
10 Ân Diệc Phong đưa ánh mắt như bố thí nhìn cô, “Thế nào, bị tôi làm cho buồn ngủ hay sao, hay là tai bị điếc, tôi không phải mới nói rồi sao, mười giờ có một buổi hợp báo.
11 “Qua đây, lấy lòng tôi. ”
Gì?
Điền Tâm Niệm không dám tin há to miệng, anh mới vừa nói cái gì?
Ân Diệc Phong dùng ánh mắt là không có nghe nhầm nhìn cô, Điền Tâm Niệm thực muốn phát điên mà, dở khóc dở cười, anh ăn nhiều đậu hũ thối lắm hay sao, mà miệng lại thối đến vậy.
12 “Tôi xin anh đó, được không?” Nước mắt ủy khuất đảo trong hốc mắt, nhưng cô cố nén không khóc, cô biết nếu mình khóc thì nhất định sẽ làm cho anh càng thêm kiêu ngạo, cho nên cô tuyệt đối không được khóc.
13 “Cô gái, đây mới gọi là hôn!”
“Ưm!” Đôi môi phút chốc bị ngậm, một lực đạo ngang ngược xông vào khoang miệng của cô mang theo mùi hương dễ chịu, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, xúc cảm trơn trợt mà mềm mại không cho phép cô run rẩy, một lực lượng không cho sao lãng mang cô quay mòng mòng, đây là nụ hôn bằng lưỡi trong truyền thuyết sao?
Thủy mâu hoảng sợ như nai con trở nên mê say, dùng sức không cho thắt lưng động đậy, cường thế mà bá đạo.
14 “A!”
Nghe được tiếng kêu của cô, thân thể Ân Diệc Phong càng nóng, đùa cợt cười cười, vừa mút lấy vật mềm mại của cô vừa không nhịn được châm chọc, “Ở trước mặt nhiều người như vậy cũng có thể có phản ứng, vậy mà nói mình không thấp hèn, cô đã động tình, yên tâm đi, từ bên ngoài nhìn vào không thấy đâu.
15 Điền Tâm Niệm, con mẹ nó cô muốn chết hả!
Nghe tiếng va đập mạnh, Điền Tâm Niệm chợt phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trên xe nhảy xuống, cô không cố ý, não vừa mới nghĩ thôi chân liền làm, không liên quan tới cô nha!
Ân Diệc Phong hung tợn nhìn người phụ nữ giống thỏ chay trốn ra ngoài, đỉnh đầu thấy đau như búa bổ, nghĩ đến lúc nãy nể tình trước mặt cấp dưới anh liền hối hận, không thể dung túng người phụ nữ này được, một ngày không trị đã leo lên đầu mình ngồi!
Phía ngoài phóng viên thấy Điền Tâm Niệm thoáng cái vây lại quanh cô, mồm bảy miệng tám hỏi, nhớ tới đám phóng viên ngôn ngữ sắc bén lúc nãy, cô liền sợ tợi dựng tóc gáy! Theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông từ trong xe đi ra, bởi vì lúc nãy là anh giúp cô, cho nên cô chỉ làm theo bản năng thôi, nhưng cô không nghĩ tới người đàn ông này thậm chí còn cười hả hê, sau đó bỏ lại cô xoay người đi một mình!
Tuy rằng cũng có phóng viên bao vây anh, nhưng mà mọi người đều sợ anh, nào dám bao vây người không có tí nhượng bộ chứ!
Sau cùng đám phóng viên thấy không hỏi được gì ở nơi Ân Diệc Phong đều chạy tới bao vây Điền Tâm Niệm, cô khóc không ra nước mắt, người đàn ông này quá hẹp hòi!
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của bảo an, Điền Tâm Niệm mới thoát bể khổ.
16 “Vậy rốt cuộc là ai!” Cổ Nhã Ngôn tức giận quăng đồ đạc, nếu như không có đoạn cái video này, Phương Vũ Thành và Điền Tâm Niệm làm sao gặp lại nhau!
“Ơ kìa, cậu kệ người đó là ai đi, dù sao con nhỏ đó cũng không đứng đắn gì, bây giờ cái cậu quan tâm là quan hệ của nó với Phương Vũ Thành, bây giờ cậu đã là vị hôn thê của anh ta, anh ta làm sao có thể dây dưa không ngừng cùng người khác đây!”
“Cậu câm miệng cho tôi! Chuyện đó không có liên quan tới Vũ Thành, đều là lỗi của Điền Tâm Niệm! Cả ngày giả bộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên cho ai xem!”
“Đúng vậy, mình cũng không ưa điệu bộ của nó, cho nên mới muốn sửa chưa nó giúp cậu!”
“Được rồi! Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!” Cổ Nhã Ngôn không kiên nhẫn khoát tay, “Cậu đi về đi, không có chuyện gì đừng ở đây làm phiền tôi.
17 Mẹ Phương đang không biết phải giải thích với Cổ Nhã Ngôn như thế nào, nghe cô vừa nói vậy, trong lòng vui lên, “Cũng là con hiểu chuyện, Vũ Thành chúng ta tìm được người vợ như con nó thật là có phúc lớn.
18 Điền Tâm Niệm rời khỏi Ân thị liền trực tiếp đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi khắp nơi đều là tin tức của cô và Ân Diệc Phong, ngay cả đón xe, ở trên xe đều bị tài xế nhận ra.
19 Nhìn Diệp An Bình kích động hô to gọi nhỏ, Điền Tâm Niệm ai oán nâng trán, không biết cô xui xẻo như thế nào lại gặp được một người bạn xấu đến vậy.
“Điền Tâm, mau nói cho mình mau biết đi! Ơ kìa, cậu đúng là xấu quá đi, thời điểm đặc sắc như vậy cũng không báo một tiếng cho người ta, để mình có thể lưu vào trong đĩa, lưu kỷ niệm tốt đẹp cho sau này! Rốt cuộc Ân tổng cầu hôn cậu ra sao vậy? Diệp An Bình không ngừng oán giận, trong đầu tưởng tượng đủ kiểu cảnh cầu hôn.
20 “Anh đang đợi em. ” Phương Vũ Thành nhìn thật sâu người phụ nữ ở trước mặt, “Tâm Niệm, tại sao lại đồng ý gả cho Ân Diệc Phong, anh ta là hạng người gì em hiểu rõ không? Gả cho anh ta em sẽ không hạnh phúc!”
Nhìn người đàn ông thầm mến nhiều năm, Điền Tâm Niệm cười rạng rỡ, “Có thể gả cho anh ấy với em mà nói chính là điều hạnh phúc nhất.