61 Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn ông ta, không nghĩ tới bọn họ ngay cả cảnh sát cảnh sát cũng không sợ, lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn số, thuộc hạ một bên đã đem đoạt lấy điên thoại của cô, hung hăng quăng xuống đất, di dộng rớt tan nát làm trong lòng bọn họ run lên, trong mắt hiện đầy hoảng sợ.
62 Bốp ——
Lại một cái tát, Lý tổng nổi giận, tháo ra dây nịt quát lên, “Ông cũng muốn nhìn hôm nay là hôm nay là ai bị phế đi, một hồi nguyên một đám bọn mày cỡi lên nó cho tao, tao xem nó còn dám mạnh miệng nữa hay không.
63 Lăng Hữu đánh giá tướng mạo Lý tổng, như có chuyện lạ gật đầu, “A, tôi nghĩ nếu ông bị nổi đầy mụn, nói không chừng càng giống như người, ai, tôi không phải nói ông không phải người nha, tôi là đang nói ông không có mùi người, ai, cũng không đúng, tôi là đang nghĩ trên người ông dính mùi súc sinh, ai, hình như cũng không đúng.
64 Lăng Hữu cười lạnh, ngón trỏ hướng về phía ông chỉ một cái, anh hận nhất người khác dùng đao chỉ vào mình, khoản nợ này còn có khoản nợ Điền Tâm Niệm, anh đều nhớ kỹ, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động, là trước đó Tiểu Lâm thừa dịp người không chú ý báo cảnh sát, đúng lúc là một lối thoát, ai cũng không muốn chuyện như vậy đến tai cục cảnh sát.
65 Điền Tâm Niệm không biết vì sao anh đột nhiên nói việc này với cô, có chút nghi hoặc nhìn anh.
Nụ cười Lăng Hữu vụt tắt, như là rơi vào trong hồi ức, “Ân gia mấy đời thân nhau với Lăng gia, em và anh hai từ nhỏ liền biết, lúc nhỏ em rất thích theo anh hai, nhưng anh hai lúc nào cũng có bộ dạng khó gần, trên mặt viết người lạ chớ gần, mẹ em thường nói em giống như cái đuôi nhỏ của anh hai, lúc nào cũng hấp tấp đi theo anh hai, ai cũng cho rằng anh hai không thích em, em cũng cho rằng như vậy, Lăng gia mấy đời lăn lộn ở xã hội đen, có rất nhiều kẻ thù, lúc em mười tuổi, một lần bị kẻ thù đuổi giết, khi đó anh hai cũng chỉ mười hai tuổi, dao phay bốn mươi cm chặt xuống, anh hai lại không hề do dự đẩy em ra, em còn nhớ rõ lúc đó anh cả người đầy máu bảo em chạy mau, may là chúng ta được cứu kịp thời, anh hai ở phòng chăm sóc đặc biệt nằm một tháng, mới đi cửa âm phủ đi trở về, em hỏi anh hai tại sao lại cứu em, anh hai rõ ràng không thích em, chị biết anh hai nói thế nào không, anh hai nói anh trai bảo vệ em trai là đạo lý hiển nhiên.
66 Không sai! Cô hét lên tên của anh.
Vào lúc đó, cô vô thức hét lên: Ân Diệc Phong, cứu em!
Ly đế cao trong tay “Bang” Một tiếng bị bóp nát, ngực của anh nhảy lên tâm tình khó tả, máu nóng ở trong thân thể sôi trào, giống như có thứ gì muốn chọc thủng khỏi ngực.
67 “Để yên, đàng hoàng một chút đi!” Anh cau mày quát, thật không để cho người ta đỡ lo! Điền Tâm Niệm ủy khuất vô cùng, vẫn nghiêng không nhìn anh, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
68 Điền Tâm Niệm tự mình nói, không nhìn thấy sắc mặt của sắc mặt của Ân Diệc Phong đã càng ngày càng đen, trên trán sớm đã nổi gân xanh, thuốc mỡ ở trong tay đều đã bóp thay đổi hình dạng, “Em đem hôn nhân thành cái gì! Trò đùa sao! Trước đây hồ đồ lên giường đàn ông xa lạ, kết hôn chớp nhoáng còn muốn lý hôn chớp nhoáng? Em xác định mình năm nay hai mươi bốn không phải là mười bốn? Sao ngây thơ như vậy! Em nếu như muốn ly hôn tôi bây giờ tác thành cho em!”
“Anh lời này là có ý gì, chẳng lẽ anh đối với hôn nhân không trung thành còn để ý tới!”
Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh, “Em đã nhịn anh rất lâu rồi, thế nhưng anh chẳng biết bớt phóng túng trái lại ngày một thậm tệ hơn! Báo cũng đăng lên cả! Hôn nhân của chúng ta cho tới bây giờ không phải do anh làm chủ, anh nghĩ rằng trong lòng của em thực sự dễ chịu sao, người phụ nữ nào không hy vọng có một chồng thương yêu chung tình với mình, người phụ nữ nào không khát vọng cả cuộc đời một đôi tốt đẹp, nhưng chỉ nghĩ liền có thể trở thành là hiện thực sao, em biết anh đối với em không có tình cảm, đối với anh, tối thiểu, hy vọng anh có thể tôn trọng em, yêu cầu này quá đáng sao? Em không muốn cùng phụ nữ khác đồng thời có chồng mình, chẳng lẽ có sai sao? Thế nhưng những thứ này anh có thể làm được sao? Anh căn bản không làm được, anh đã không làm được, hãy buông tha em đi, hãy buông tha em đi!” Điền Tâm Niệm rốt cục nói thẳng tất cả nén ở trong lòng sau khi kết hôn ra, vì mẹ và công ty, cô đã chận lại cả đời hạnh phúc của mình, tại đây trong cuộc hôn nhân không có yêu, cô chỉ muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
69 Thật không nghĩ tới, Ân Diệc Phong còn có thể đỏ mặt.
Ân Diệc Phong lấy mắt trừng cô, cô vội vã cúi đầu, mím môi, lại không nhịn được không ngừng cười trộm.
70 “Vậy sau này ở chung thật tốt đi, em sẽ cố gắng học làm làm một người vợ tốt, nếu như… Nếu như anh nguyện ý, chúng ta hoàn toàn có thể chung sống thật tốt, có thể vợ chồng trong lúc đó chung sống cũng không có khó khăn như vậy, em và lớp trưởng trong lúc đó… Đã kết thúc, em đã có chồng, anh ấy có vị hôn thê, kỳ thực em và anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa có bắt đầu.
71 Xem biểu tình cô vô cùng đồng tình, Ân Diệc Phong thiếu chút nữa bật cười, thật sợ cô lấy ra mấy trăm đồng tiền cứu tế anh.
“Tiền lương tầng lớp thấp không phải như vậy sao, mới vừa tốt nghiệp, không dựa vào trong nhà, đều phải chịu chút khổ.
72 Hai cánh tay chống đỡ ở hai bên trái phải của cô, anh cúi đầu xem cô ngủ như heo con, nhịn không được nhẹ giọng nói, “Này, em từ mấy giờ mấy giờ bắt đầu ngủ.
73 Tay anh di chuyển ở áo ngủ tơ tằm của cô, như là có dòng điện chạy tán loạn ở trong thân thể cô.
Cô cắn môi nhìn anh, thực ra cô cũng không phải bài xích cùng anh làm những chuyện thân mật, dù sao cũng không phải là chưa từng làm, cô chỉ là bài xích anh ở bên ngoài có lẽ chạm qua phụ nữ khác, bất quá anh nói như vậy cô vẫn thì nguyện ý tin tưởng.
74 Anh không có nhìn cô cùng Bùi Tuấn nhẹ giọng trò chuyện, Bùi Tuấn muốn làm bác sĩ, nhưng mà ba lại muốn cho anh thừa kế sản nghiệp, trong nhà còn có người anh, vẫn ngầm muốn diệt trừ anh, hai người không nói nhiều, nhưng mà Điền Tâm Niệm lại có thể từ lời của Ân Diệc Phong nghe được ra đối với Bùi Tuấn quan tâm và ủng hộ.
75 “A ~~ Cái thằng nhóc Ân Diệc Phong kia cũng ở đây, đúng lúc, tao coi như giúp nó dạy dỗ đàn bà của nó, mang nó đi cho tao!”
“Đừng đụng tôi, biến thái! Đồ cặn bã! Ông chờ tìm người nhặt xác cho ông đi!” Điền Tâm Niệm bây giờ là có người chỗ dựa cái gì cũng không sợ.
76 Lăng Hữu và Bùi Tuấn hai người liếc nhau, trong mắt lóe lên tia lo âu.
Điền Tâm Niệm không thấy biến đổi mọi người, đỡ cô gái dậy, kiểm tra vết thương trên mặt cô, “Cô có sao không, tên khốn kiếp này, ra tay nặng như vậy.
77 Cô dứt khoát ngậm miệng giả chết!
Anh cười, tay dùng chút sức đổi vị trí hai người lần thứ hai, cô vẫn cảm thấy làm phụ nữ tốt, tối thiểu khỏi cần phải ra sức như vậy!
Cả buổi tối anh cứ quấn quýt mãi không biết sao lại có sức khoẻ tốt như vậy, Điền Tâm Niệm cầu xin tha thứ rất nhiều lần, vừa khóc vừa đánh, anh vừa dỗ lại vừa lừa lại làm hai lần mới buông tha cho cô.
78 “Mày đây là thái độ gì, có người dám nói chuyện với ba mình như thế sao?” Ân Quyết lạnh giọng la rầy, không thể chịu đựng được thái độ con trai mình.
“Ba? A, ông xứng sao?” Ân Diệc Phong tràn đầy châm chọc hỏi lại.
79 “Không có, tôi có cái gì tốt để đắc ý chứ? Đúng như lời cô nói, tôi đã là phụ nữ có chồng, cô và lớp trưởng ra làm sao đều không có quan hệ gì tới tôi.
80 “Uống ngon! Được ăn no! Nếu như mỗi ngày có canh uống mỗi ngày có người chăm sóc, mình tình nguyện què. ” Diệp An Bình một hơi ăn tất cả thứ cô mang tới, vỗ bụng một bộ dạng thoả mãn nói.