121 Ân Diệc Phong nắm chặt hai vai của cô, bắt cô nhìn anh, “Anh không nghĩ tới mẹ anh lại làm chuyện như vậy, nhưng đó không phải của chủ ý anh. ”
Điền Tâm Niệm gạt hai tay của anh ra, “Có phải là chủ ý của anh hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là các người đã xảy ra quan hệ, mọi thứ đều cũng không trở về được nguyên điểm rồi.
122 “Được rồi, nháo đủ chưa? Nháo đủ rồi qua đi ăn cơm đi, hử?” Anh từ phía sau ôm lấy cô, vang lên bên tai tiếng nói dịu dàng đến gần như nuông chiều của anh, nhưng Điền Tâm Niệm lại chỉ cảm thấy đáng sợ…
Tại sao anh có thể, tại sao có thể nhốt cô một ngày sau đó còn dùng giọng điệu gần như cưng chìu nói chuyện với cô, ngực của cô, cái ôm của anh không bao giờ ấm áp như trước đây nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mà thôi.
123 Lúc Ân Diệc Phong nghe được tin chạy về biệt thự, Điền Tâm Niệm đã được Giang Ngọc Nhân treo đầu dê bán thịt chó hoán đổi trốn đi.
Bọn vệ sĩ nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt u ám đáng sợ của Ân Diệc Phong, người bọn họ trông coi đã trốn mất, chỉ sợ không phải trừng phạt đơn giản như vậy.
124 Điền Tâm Niệm rùng mình, tức giận trừng mắt trước chàng trai không nghiêm túc mình, khuỷu tay dùng sức đánh về phía bụng của anh, trên đỉnh đầu vang lên tiếng chàng trai kêu rên, cô lạnh lùng nói, “Cút ngay! Lưu manh!”
Dạ Tử Lăng ôm bụng, nhe răng trợn mắt nhìn phụ nữ sải bước đi về phía trước, trong mắt lóe lên một tia nóng rực, thật khoẻ nha!
Anh chưa từ bỏ ý định đi theo, chỉ là lần này lại không có động tác quá khích, “Này, cô tên là gì?”
Điền Tâm Niệm lười để ý anh, chỉ cảm thấy chàng trai này làn da trắng thật tốt, sao lại mặt dày mày dạn như thế.
125 Đêm, ngượng ngùng, mờ ám
Xong chuyện,, Ân Diệc Kỳ tựa ở đầu giường, thoả mãn hút xì gà, Tần Oản đứng dậy không chút cố kỵ mình trần truồng, đi thẳng vào phòng tắm, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng!
Từ phía Ân Diệc Kỳ đúng lúc có thể thấy thân thể uyển chuyển của cô ta dưới màn nước, đôi mắt híp một cái, Ân Diệc Kỳ rất rõ ràng, người phụ nữ trước mắt rất xấu, nhưng đó là nguyên nhân anh ta thích cô ta, cũng chính bởi vì cô ta đủ xấu!
Xấu có lúc so với đàn ông còn lòng dạ ác độc hơn! Thích phụ nữ như vậy rất có tính khiêu chiến không phải sao?
Tần Oản tắm xong, vẫn không để ý ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, người trần truồng đi ra, cầm khăn tắm lau nước đọng trên người, thản nhiên liếc một cái người đàn ông đang nằm trên giường, “Đừng quên chuyện anh đồng ý với em, lần này Điền Tâm Niệm rời khỏi, em sẽ không cho phép cô ta trở lại.
126 Dạ Tử Lăng chết sống không chịu đến bệnh viện, Điền Tâm Niệm cũng không có cách nào bắt anh đi được, thấy anh gọi một cú điện thoại, có lẽ một hồi thật sự có người tới xử lý vết thương cho anh.
127 Ân Diệc Phong nhìn người phụ nữ một tháng không gặp, nụ cười của cô làm anh nhịn không được nhướng mày hỏi, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Điền Tâm Niệm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, có chút không tin con mắt của mình.
128 Không thấy anh càng tốt, dù sao cô cũng không hy vọng gặp lại anh.
Cho đến khi xuống máy bay, Điền Tâm Niệm vẫn không thấy Ân Diệc Phong, cô cũng không có hỏi hai cô kia, thật hoài nghi anh không có lên máy bay.
129 Ân Diệc Phong mắt đỏ thắm, nhìn vết máu đã khô cạn trong bàn tay, trong mắt tràn đầy hối hận.
Nhiều máu như vậy, cô chảy nhiều máu như vậy.
Anh thực sự khốn kiếp! Đúng như cô nói, anh biến thái khốn kiếp!
Ân Diệc Phong chưa từng luống cuống như thế, anh biết phụ nữ rất yếu ớt, anh không biết anh có phải tổn thương cô hay không, nhiều máu như vậy chắc phải bị rách nghiêm trọng lắm.