21 Ngày mai mình có việc bận nên chắc mình ko post được nên hnay mình sẽ post lun 2 chương ngmai lun hìhì ;))
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Niệm Niệm, đã ngủ chưa?” Là Tống Lệ Mai.
22 Tâm Niệm, bây giờ anh mới biết được người anh thích vẫn là em, anh đã trốn khỏi tiệc đính hôn, anh muốn gặp em, nếu em cũng yêu anh, hay đến khách sạn Thánh Long tìm anh, anh ở phòng 421 chờ em —— Phương Vũ Thành.
23 Bên tai nóng lên, truyền đến tiếng nói anh tà mị, tràn ngập tình tứ, “Rất đẹp, mặc dù không đến mức chảy nước miếng, bất quá tôi thật muốn nhìn một chút dưới áo cưới này cô có phải đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
24 Chết!…
Giờ gọi anh quay lại chắc không còn kịp rồi, quên đi, ai bảo anh tùy tùy tiện tiện hôn cô, xấu mặt anh đáng đời! Điền Tâm Niệm đỏ mặt mắng.
Hôn lễ sắp bắt đầu ngay, Diệp An Bình giúp cô trang điểm lại lần nữa, nghĩ đến cảnh vừa rồi, cô nghĩ hôn nhân của Điền Tâm Niệm cũng không đến mức quá hỏng bét, cô tin tưởng chỉ cần Ân Diệc Phong có thể ở chung lâu cùng Điền Tâm Niệm anh sẽ thích cô gái hiếm có này.
25 “Tâm Niệm, anh yêu em! Hãy theo anh đi, hôn nhân tình yêu em chắc chắn sẽ không hạnh phúc!”
Điền Tâm Niệm không dám trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh…”
“Đừng nghi ngờ tai của mình, anh nói là anh yêu em, anh yêu vẫn luôn là em! Bây giờ anh cũng xác định em cũng thích anh, nếu không cũng sẽ không có một đêm hoang đường kia, Tâm Niệm, là lỗi của anh, là anh nhu nhược anh không dám chống lại ý của ông nội, nhưng mà bây giờ anh cái gì cũng không muốn quan tâm, anh chỉ muốn em, em theo anh đi, anh dẫn em đi gặp ông nội, anh cầu xin ông, anh quỳ xuống cầu xin ông, nếu như ông vẫn không đồng ý, anh sẽ mang em đi, chân trời góc biển, anh chỉ muốn em thôi!”
Điền Tâm Niệm hoàn toàn không thể nào ngờ được, cô vì lời tỏ tình thâm tình của Phương Vũ Thành cả buổi thẫn thờ, bên tai đột ngột vang lên giọng châm biếm lạnh buốt thấu xương.
26 “Anh ta nói muốn dẫn cô đi, cô muốn đi với anh ta sao?”
Giọng anh không lớn, làm nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, tựa như muốn nói cho mọi người, nếu như cô muốn đi theo Phương Vũ Thành vậy anh sẽ để cô đi, nhưng chỉ chính cô mới biết được lực trên tay anh mạnh đến cỡ nào, đằng sau giọng anh không biết chứa bao nhiêu tức giận.
27 Điền Tâm Niệm ngồi trên giường, đánh giá phòng cưới xa lạ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hôn lễ hôm nay mặc dù không phải là cô cố ý nhưng vẫn bởi vì cô mà làm thành trò cười cho thành phố A, cô luôn không dám nhìn mặt của Ân Diệc Phong, không phải là bởi vì trên mặt anh u ám mà là bởi vì nụ cười trên mặt anh, từ đầu đến cuối khóe miệng của anh đều mang nụ cười nhàn nhạt, đây tuyệt không giống như Ân Diệc Phong cô biết, như là bình tĩnh trước cơn bão tố.
28 Ánh mắt của Ân Diệc Phong giống như đang nhìn một người phụ nữ dâm đãng, làm đâm cô bị thương sâu sắc, hai tay để trước ngực của cô, cô cau mày giãy dụa, “Ân Diệc Phong, anh buông!”
“Lại như vậy nữa rồi, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cô diễn tới nghiện.
29 Ân Diệc Phong lạnh lùng cười, thậm chí không thèm nói chuyện với anh, chỉ nhướng mày nhìn người phụ nữ ngây thơ dưới thân, tưởng là bụm miệng thì sẽ không sao sao?
Anh chỉ dùng một tay liền đem hai tay của cô buộc lên đỉnh đầu, môi mỏng chợt ngậm nụ hoa của cô, đầu lưỡi liếm… Chuẩn bị thấy cô lên đỉnh, bàn tay mặt khác cũng không buông tha cô, dưới thân cứ động thả chậm nhịp điệu, một chút một chút va chạm xuất hiện tia lửa xa lạ.
30 Sáng sớm, Điền Tâm Niệm bị chuông điện thoại đánh thức, lông mi xinh đẹp hơi nhăn lại, cánh tay vô thức tìm kiếm chỗ đầu giường, thân thể khẽ động, cô đau kêu thành tiếng, “A!”
Thân thể đau như là nứt ra, hoàn cảnh xa lạ khiến ý thức cô từ từ trở lại, mọi thứ xảy ra tối qua lập tức hiện lên trong đầu, “Cầm, thú!”
Điền Tâm Niệm hung tợn mắng, vô thức nhìn về phía chỗ bên cạnh, sớm đã trống không, ra giường không có chút độ ấm nào, người đã rời khỏi rất lâu rồi, chuông điện thoại vẫn còn réo rít vang, là Tống Lệ Mai, “Mẹ, làm sao mẹ gọi điện thoại cho con sớm như vậy?” Điền Tâm Niệm uể oải hỏi.
31 Điền Tâm Niệm vốn chẳng qua là cảm thấy Giang Ngọc Nhân sẽ không thích cô, bây giờ cô xác định Giang Ngọc Nhân rất ghét cô.
Cô đã đến Ân gia suốt hai giờ, quản gia chỉ để cho cô ở trong phòng khách ngồi chờ, trong lúc này đừng nói trà ngay cả chén nước cũng không có, xung quanh người giúp việc tới tới lui lui chỉ coi cô như trong suốt, cô dám khẳng định bọn họ biết thân phận của cô, bằng không thì với địa vị Ân gia phải hiểu cái gì gọi là đạo tiếp khách.
32 “Đứng lại!” Giang Ngọc Nhân từ trên ghế salon nhảy dựng lên, bà không nghĩ tới Điền Tâm Niệm miệng mồm lanh lợi đến vậy, lại dám phản kháng, vốn muốn dạy dỗ cô, không nghĩ tới lại bị cô dạy dỗ một trận, không khỏi cả giận nói, “Cô có hay không được dạy dỗ, tôi đã cho cô đi chưa?”
Điền Tâm Niệm lớn như vậy, chưa có bề trên nào mà nói cô như vậy, nói cô thì còn nhịn được nhưng nói mẹ cô thì cô không thể nào nhịn được.
33 Nhìn ánh mắt của Phương Vũ Thành, Điền Tâm Niệm vô thức muốn chạy trốn, trước khi tới đã tính trước là có thể sẽ gặp lại anh, nhưng mà cô phát hiện bất luận làm như thế nào vẫn là không có biện pháp nào đối mặt anh.
34 Bên tai là tiếng cười đùa cợt Cổ Nhã Ngôn, mọi người ở đây cũng ở một bên nhìn có chút hả hê, tất cả mọi người chờ xem một trò hay.
Vừa mới kết hôn, chồng liền ở bên ngoài ăn vụng sau lưng vợ, còn hết lần này tới lần khác bị bắt gặp tại trận, ai lại thấy vợ ở đây, chồng trong lòng lại ôm phụ nữ khác?
Ân Diệc Phong hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, ánh mắt sắc bén mà tinh anh thấy được vị trí Điền Tâm Niệm, khi thấy cô bên cạnh Phương Vũ Thành, trong mắt lạnh nhạt ngược lại u ám mấy phần, dáng điệu ngạo mạn đi về phía bọn họ.
35 Điền Tâm Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, cô quả thực đoán không ra người đàn ông trước mắt, cũng biết anh sẽ không dễ dàng bị đe dọa như vậy, chỉ hy vọng anh đừng làm cô quá xấu hổ thôi, chỉ thấy đôi môi chim ưng anh khẽ mở, “Cô nói thử xem nếu bây giờ tôi đẩy cô ra thì như thế nào đây?”
Anh nói như là mây trôi nước chảy, nhưng bàn tay ở bên hông cô cọ xát, làm cho người ta thấy động tác này cực kỳ thân mật, chỉ có cô mới biết đó là anh đang cảnh cáo cô.
36 Thể diện rất khó khăn mới tìm lại được, cô cũng không cái thú thanh nhàn ngầm đấu đá với phụ nữ khác, nhìn Mạn Địch ở trước mặt Ân Diệc Phong uốn éo eo mông, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đúng là, con heo rất xứng đôi với loại phụ nữ như vậy.
37 “Khụ khụ…” Điền Tâm Niệm rốt cục đã thở được, phun hết nước trong bụng ra, trước mắt một mảnh trắng xóa, ngay cả đã có chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng.
38 “Bẩn thỉu? Điền Tâm Niệm, cô thân là vợ tôi, lẽ nào cô không biết mình phải nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ sao? Có cần tôi dạy cho cô hay không, tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó tách hai chân ra, chờ tôi phía trên cô! Thay vì để cô ở bên ngoài làm bẽ mặt tôi, không bằng để bây giờ tôi thỏa mãn cô!” Thân thể to lớn của anh đè ép cô, làm cô không thể vùng lên được, toàn thân như đặt mình giữa trong trời đông tuyết phủ, không biết là đông cứng hay là bị tức.
39 “Ân tổng, cô Mạn Địch ở bên ngoài nói muốn cùng ăn trưa với ngài. ”
Ân Diệc Phong cũng không ngẩng đầu lên, “Không gặp. ”
Đầu bút lông mạnh mẽ soàn soạt qua lại trên giấy, chân mày theo thói quen nhăn lại, anh ghét nhất là đang lúc làm việc bị chuyện vô vị quấy rầy.
40 “Con mẹ nó!”
Mặc quần áo cho phụ nữ mềm mại nhỏ nhắn là một chuyện có bao nhiêu khiêu chiến, nịt ngực này làm sao có nhiều móc nhỏ như vậy!
Thật vất vả mới mặc nịt ngực vào được, anh đã nóng đến chảy đầy mồ hôi, cô yếu ớt tựa ở trong ngực anh, trên người nổi bật rõ đầy vết, Ân Diệc Phong thực sự là cảm thấy anh đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết vậy hôm qua anh sẽ không giày vò cô như vậy.
Thể loại: Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50