1 Đó là một buổi tối mùa đông, khi mà trên đường phố xe cộ đã về gần hết, cũng trở nên vắng hẳn. Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc đầm cưới chạy ra khỏi một tòa nhà lớn, nước mắt ướt hết cả mặt.
2 Doãn Ninh thấy sợ hãi, hai tay bất giác ghị lại:''Anh là ai? Anh tên gì?Anh bắt tôi đi đâu chứ?''. Hắn đè lên vai cô rồi hạ giọng tà mị:''Cô không cần biết nhiều, chỉ cần biết tôi là Khánh Dạ Tước, tổng tài của tập đoàn EMPIRE".
3 Sau một đêm hoan ái, cả người hắn dường như mệt mỏi, hắn tùy tiện đặt tay ngang ngực cô, còn nhẹ nhàng sờ soạng:''Em biết không? Em thật mê người, nếu không phải tôi sợ em mệt chết thì tôi đã cùng em mấy ngày mấy đêm rồi.
4 Ngoài đường gió lạnh thổi qua khiến Tống Doãn Ninh thấy hơi lạnh, cô lại nghĩ về đám cưới hôm qua. Cô từ nhỏ đã là một cô nhi lớn lên trong cô nhi viện, cũng may nhờ có bảo mẫu chăm sóc nuôi nấng cho cô ăn học, ai ngờ đâu chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba cô lại vì yêu mà cưới, nhưng ai ngờ.
5 Khánh Dạ Tước dập tắt điếu thuốc rồi lái xe trở về biệt thự, tuy trong lòng không được vui nhưng ít ra hắn cũng đã biết một chút thông tin về cô rồi, hắn nhếch môi:''Tống Doãn Ninh, em đừng hòng quay lại với hắn''.
6 Màn đêm buông xuống, biệt thự Đế Cảnh Hoa Mỹ đèn sáng trưng. Trong căn phòng ngủ chính, Thân Hạo Thiên vừa tắm xong, tóc rũ cho đỡ ướt rồi cứ thế nằm ngay bên cạnh Doãn Ninh.
7 Chiều chủ nhật, Doãn Ninh lái chiếc xe Thân Hạo Thiên tặng cho cô đến trung tâm thương mại mua ít quần áo. Trên người cô mặc một bộ váy trắng thanh nhã, tóc xoăn xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ càng làm tăng thêm nét xinh đẹp động lòng người.
8 Chỉ phút chốc, quần áo của cô bị văng xuống giường, anh cười tà ác rồi mút mút núm vú ửng hồng của cô:''Ninh Ninh, một tuần rồi không gặp em, anh rất nhớ em!"
Cô không muốn nghe anh nói, liền giả vờ im lặng.
9 Trong khách sạn Triều Mỹ, Thân Hạo Thiên đang nhàn nhã xem tài liệu chờ gặp khách lớn. Vài phút sau, cửa phòng mở, ra, người đàn ông cao to đi cùng với một cô gái xinh đẹp bước vào.
10 Doãn Ninh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Bỗng dưng cô nhớ tới lời nói của Khánh Dạ Tước. Tuy nói cô không có chút tình cảm nào với anh nhưng cô cũng là con người, mà đây là lần đầu tiên cô cự tuyệt ai đó.
11 Diệp Linh Yến sau khi hôn quấn quít cùng Thân Hạo Thiên, cô ta cảm thấy thật thỏa mãn. Cô gọi nhẹ:''Thiên, Ninh Ninh muốn vào phòng, ở đây rất không thuận tiện".
12 Trải qua kích tình mãnh liệt, Thân Hạo Thiên nhắm nghiền mắt. Diệp Linh Yến càng ngày càng say mê anh, đã hơn một ngày đêm, hai người cứ thế quấn lấy nhau.
13 Thân Hạo Thiên giống như từ trong mơ tỉnh dậy, đưa tay quờ quạng chỗ trống bên cạnh. Phát hiện thấy Doãn Ninh đã không còn ở đây, anh kéo chăn che đi thân dưới hướng tới phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
14 Ngày tháng cứ thế trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã một tuần trôi qua. Doãn Ninh đang ngồi xem tạp chí thì có tiếng xe hơi. Đúng rồi, anh đã về! Cô chạy nhanh ra cửa đón anh thì có gì đó rất sai lọt vào mắt cô.
15 Thân Hạo Thiên vứt hết lời nói của cô trong đầu, đi thẳng lên phòng cùng Diệp Linh Yến. Anh thật muốn cùng cô sống hạnh phúc, chỉ là có vài chuyện, lòng người không thể thắng thời thế.
16 Doãn Ninh nước mắt chảy đầm đìa, hai hốc mắt sưng đỏ nhỏ giọng:" Thiên! Ngày mai chúng ta kí đơn li hôn đi!"
Nói xong, cô nín thở một hơi, kéo mạnh cánh cửa phòng lại, cô nhất định phải chạy đi thật xa.
17 Khánh Dạ Tước nét mặt vô cùng rạng rỡ, vừa lái xe vừa hỏi cô:"Hai người làm sao lại cãi nhau tới mức đó. " (ừm, diễn phải sâu)
Doãn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ:"Thì người vô dụng như tôi, chán là phải, mà chán thì dẫn người khác về nhà thôi.
18 5 giờ sáng hôm sau, Khánh Dạ Tước thức dậy sớm, vừa mở mắt ra chính là hình ảnh của cô gái nhỏ xinh đẹp ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh thật chặt. Cô ngây thơ, đáng yêu như vậy làm anh càng thêm động lòng.
19 Mấy ngày nay Thân Hạo Thiên quả thực không có đến công ty, giao hết việc cho thư ký giúp. Giờ phút này anh cũng giống như Khánh Dạ Tước hai tháng trước, chỉ có điều không sánh nổi dáng vẻ tiều tụy của người đàn ông kia lúc đó.
20 Sau khi Doãn Ninh được đưa đến bệnh viện được nửa tiếng, bác sĩ Lưu đi ra khỏi phòng. Tâm trạng Khánh Dạ Tước như muốn nhảy dựng lên, anh tiến đến bác sĩ, gương mặt lạnh lùng:"Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ Lưu cười ngại ngùng:"Thì do.