21 Doãn Ninh nhìn khuôn mặt thảm thiết của Thân Hạo Thiên,:"Thiên, tại sao khi anh cùng người con gái khác làm loại chuyện kia, anh không một chút nghĩ đến em? Anh biết lúc đó em đau đớn như muốn chết đi không?"
Thân Hạo Thiên đầu óc mơ hồ,:"Thật sự lúc đó anh biết sự thật em và Khánh Dạ Tước xảy ra quan hệ nên anh rất tức giận, hơn nữa lúc đó hắn cũng đã thu mua công ty anh một cách âm thầm.
22 Doãn Ninh giật nảy mình khi nhìn thấy anh đầu tóc bù xù, khuôn mặt đỏ cứ như bị nhồi máu lên.
Một khuôn mặt đau đớn ngước lên nhìn cô. Thật là, dù cô đối với anh không chút tình cảm, nhưng trong mắt anh cô vẫn như một thiên thần xinh đẹp.
23 Khánh Dạ Tước tức giận lôi cô nhét vào xe:"Ở yên đó"
Gương mặt cô phừng phừng, giọng nói ngang bướng:"Anh không thông báo với bệnh viện anh dẫn tôi đi à?"
"Chuyện đó em không cần biết"
.
24 Doãn Ninh chạy thật nhanh xuống bãi cỏ, chắc hẳn sợi dây chuyền rớt ở đây. Cô hốt hoảng chạy loạng xoạng tìm kiếm, những ngón tay thon dài trắng nõn dính không ít bụi đất:"Đâu rồi? Nó đâu rồi chứ?"
Nước mắt nuối tiếc lại chảy, cô không thể làm mất sợi dây mà Thân Hạo Thiên tặng cô, nó quan trọng hơn mọi thứ mà cô có.
25 Doãn Ninh ắc xì chục lần, mưa đã lớn hơn nhiều, chiếc áo cô mặc đã ướt đẫm,:"Hơ. . . ách. . !"
Anh vẫn không có ý định đi xuống xem cô thế nào:"Chẳng phải cô yêu quý cái dây chuyền đó lắm sao? Cho cô toại nguyện.
26 Doãn Ninhv vui vẻ ra khỏi giường, gương mặt hớn hở,:"Anh sao không ngồi dậy đi làm hả?"
Khánh Dạ Tước gương mặt cũng mang ý cười:"Tôi là ai hả? Là chủ tịch thì không cần phải đi làm đúng giờ, thậm chí, tôi có thể không cần đi làm mà phân phó cho người khác"
Nghe tới đây, cô chỉ muốn đánh nát bản mặt anh:"Cuộc đời này thật bất công, có những người làm việc khổ cực vẫn không đủ ăn, nhưng lại có những kẻ lười biếng không cần làm gì vẫn sống được"
Anh cười nụ cười hài hước:"Không phải không làm, em làm sao biết được vì sao tôi có được những ngày tháng nhàn hạ này, với lại tôi nói cho em hay, em chỉ cần thông minh hơn người ta một chút, người ta là nhân viên còn em là chủ tịch.
27 Thẩm Đan Nghi không thể chịu nỗi sự tức giận cùng ghen ghét. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi lại nhấc điện thoại gọi điện cho ai đó.
Bên kia, giọng người đàn ông cứng rắn mà uy nghiêm:"Thẩm Đan Nghi, cô gọi tôi có gì à?"
"Chủ tịch à, vừa nghe công ty chúng ta có nhân viên dịch thuật cao cấp.
28 Doãn Ninh hoảng hồn nhìn người đàn bà trước mặt:"Tại sao chị lại nổi giận như vậy? Không lẽ. . . "
Thẩm Đan Nghi sôi máu, vung một cú tát thật mạnh vào gò má Doãn Ninh.
29 Thân Hạo Thiên từ bệnh viện trở về đã bình phục sức khỏe, gương mặt không cỏn tiều tụy nữa. Nhưng có điều, vẫn là Diệp Linh Yến, ngày nào cũng đến nhà anh chăm sóc, lại còn muốn trèo lên giường anh.
30 Doãn Ninh không muốn dây dưa quá lâu, cảm thấy rất phiền phức:"Hai người ở đây muốn làm gì thì làm. Tôi chỉ mới đến làm việc, còn rất nhiều việc phải làm quen.
31 Khánh Dạ Tước dùng tay vuốt mái tóc đỏ rượu ra đằng sau- nhẹ nhàng mà ung dung. Nếu Doãn Ninh cũng biết ghen một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
. .
32 Doãn Ninh cảm thấy không gian quá ngột ngạt, thật không muốn ở lại nơi này thêm. . . Khánh Dạ Tước buông lỏng bàn tay ra:" Tôi đi đây, em có đói thì nhờ má Lưu làm cho em.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50