1 Tính ra cô đã đến nơi này đã gần một tháng rồi, người không tin dị đoan như Khả Khả cô cũng phải buộc chấp nhận một sự thật rằng: ''Mình đã hoa hoa lệ lệ mà xuyên qua a !''
Thật không thể tin nỗi linh hồn nàng lại xuyên đến một nơi khỉ ho cò gáy không có trong lịch sữ này, theo nàng tìm hiểu nàng là đang ở Bắc Thiên Hoàng Triều năm thứ 13, Tử Tuyết Quốc.
2 ''Cố Tĩnh''
''Dạ! Có thuộc hạ!''
''Ngươi nhanh đi điều tra về nàng cho ta!''
''Vấng! Thuộc hạ lĩnh mệnh. ''
Còn tình hình bên này thì. . . "Lão thiên a~ Lạy đức chúa trời,lạy phật,lạy thần linh,.
3 Hắn ngâm mình trong thùng gỗ suy nghĩ lại hình ảnh lúc nảy, đột nhiên bật tiếng cười trầm ấm khiến Cố Tĩnh đang tiến vào giật mình dừng bước.
'' Người bên trong có phải đúng là chủ tử, tiếng cười vừa rồi ???''
''Cố Tĩnh đã tra ra chưa?'' Thanh âm lạnh lùng quen thuộc ấy khiến hắn hoàn hồn.
4 Hắn xua đi suy nghĩ trong đầu, quay lực chú ý lên con nhộng trên giường này.
'' Này, cái tiểu nữ nhân, mặt trời chiếu tới mông rồi, còn không chịu rời giường.
5 Sau khi đã trải qua một trận đổi y phục gian nan nhất từ trước tới nay Khả Khả có một suy nghĩ là '' Ta rất muốn, rất muốn, rất muốn mặc đồ hiện đại a! Đơn giản, thoải mái, không phiền phức tầng tầng, lớp lớp ép ta khó thở như vậy.
6 Nàng bất mãn bễu môi đi phía sau hắn. '' Này, ngươi chưa cho ta biết ngươi giúp ta có mục đích gì đấy?''
Hắn đứng lại, thành công khiến nàng đang đi tới không dừng kịp mà đụng vào lưng hắn.
7 Thanh âm của nốt nhạc cuối cùng, từ ngón tay điêu luyện của nàng phát ra nhẹ nhàng, rồi từ từ im bặt. Lúc này, mọi thứ xung quanh một mảnh yên ắng, đầu tiên là tiếng vỗ tay của hắn vang lên, tiếp theo là một màng vỗ tay lớn hơn.