1 Từ huyện Giang Ninh đến Kinh Thành, tất nhiên không thể không qua Giang Nam. Để đến Giang Nam không thể không qua thành Yến Tử. Từ xưa tới nay, nơi đây đã phồn thịnh đông đúc, thương nhân giàu có khắp mọi nơi.
2 Tô Từ lấy tấm giấy viết thư ra lần nữa, kẹp tờ giấy mỏng ở đầu ngón tay, hứng ánh sáng ngoài cửa sổ, nói với những người đứng ở phía sau: “Tám chữ này có gì rất khác thường?”Vương Bộ khoái do dự hỏi: “Là ta hoa mắt sao? Sao mấy chữ này có chút ánh màu vàng kim?”“Ánh màu vàng kim là được rồi.
3 “Tô đại nhân, người xem trong vụ án này, khẩu cung Chúc Nhị có thể tin được không?” Vương bộ đầu gõ gõ cái bàn, đầy mặt ưu sầu, “Nhưng mà hắn ta lại thừa nhận mình chỉ trộm hoa, vậy thì Mộ Dung Thanh đã đi đâu?”“Từ từ rồi đến, cứ tìm hoa Hạc Lệnh trở về trước đã.
4 Đêm hôm khuya khoắc, không kịp đi mời Vương bộ đầu, Tô Từ liền gọi mọi người tới, mỉm cười nói: “Thời điểm Mộ Dung công tử bị bắt đi, bởi vì là đêm khuya, các vị đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Kì thúc ngươi là người cuối cùng nhìn thấy hắn.
5 Thành Yến Tử, Mộ Dung Sơn Trang, các đại phu hết đợt này lại đến đợt khác, nhưng thủy chung vẫn không giúp tiểu cô nương đang nằm ở trên giường kia tỉnh lại.