1 Không khí chỉ có thể sử dụng giương cung bạt kiếm để hình dung. Ở giữa một đống nhà ở thấp bé cũ kĩ, có một con đường lớn thông hướng đông tây, giữa đường, có hai nhóm người đang đối chọi nhau.
2 Trong đại sảnh trống rỗng của tửu lâu Như Ý, một đám người cao lớn đang ngồi, lại còn có cả nam nhân bẩn thỉu kia nữa. Chưởng quầy gạt những cái đầu người đang chen lách bàn tán xôn xao ở bốn phía ra.
3 Tô Tĩnh Nhã an bài cho hắn một phòng ở hậu viện, gian phòng cũng không lớn, chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, nếu là trước kia, Lý Dục hắn có đánh chết cũng không vào loại phòng này, còn không thèm đi vào, chớ đừng nói là ở, nhưng bây giờ hắn không để ý tới những thứ này, ngã xuống giường lập tức đi vào giấc ngủ, gần nửa tháng này đây là lần duy nhất hắn ngủ ở trên giường, thật là thoải mái.
4 Thấy đã đến buổi trưa, trong sân vẫn không có động tĩnh, trong lòng Lý Dục nghĩ, bọn họ sẽ không thật sự ngủ thẳng đến khi trời tối chứ. Cót két một tiếng, giống như có người tựa vào trên ván cửa cũ kĩ, từ từ đến gần, phát hiện ngoài cửa có hai bóng người, chặn ánh sáng ở khe hở giữa cửa lại.
5 Phía dưới bức tường ở hậu viện của tửu lâu Phú Hào, ba người ngồi cạnh nhau, hai người mặc quần áo bình thường màu xám tro, còn người kia gương mặt râu ria, trên người là quần áo bẩn thỉu, tay phải còn thiếu một ống tay áo, thấy thế nào giống như một tên ăn xin.
6 Đưa đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới, phòng bếp phía dưới có một đám người vây thành vòng, hai người kia bị phát hiện rồi sao?Từ cầu thang, xuống tầng dưới cùng, mọi người ở đây đều vì chuyện tình ở hậu viện mà khẩn chương, nên không có ai phát hiện hắn cả người bẩn thỉu đang từ trong phòng khách xuống.
7 Đám người từ từ tản đi, sắc mặt Tô Tĩnh Nhã cũng từ từ đen lại: "Nói một chút đi, đã có chuyện gì xảy ra?" Thật sự không phát hiện ra, hai người này còn có can đảm như vậy, cũng không thèm nhìn xem đối phương là ai, lại dám đi vào miệng hùm kia, đúng là không muốn sống, dù muốn tìm cái chết, cũng đừng kéo nàng theo chứ.
8 Trong phòng bếp của tửu lâu Phú Hào, một mảnh nhếch nhác, các đầu bếp giống như tội phạm mắc sai lầm, cúi đầu đứng ở hai bên, Lâm Khải Thái đi thong thả ở chính giữa.
9 Mới rạng sáng ngày thứ hai, Tô lão cha và Tô Tĩnh Nhã cùng dậy rất sớm, ngay cả Trụ Tử Đại Đầu bình thường phải giữa trưa mới đến cũng đến trong tiệm từ sáng sớm, một nhóm người dọn dẹp nồi chén muôi chậu, mang tất cả gia vị nấu ăn chứa ở trên một chiếc xe một bánh.
10 Buổi tối, khi ăn xong cơm tối, Lý Dục lặng lẽ chạy hết một vòng quanh tửu lâu Phú Hào, sau khi nhìn thấy Lâm Tu Văn vẫn còn ở trên lầu năm với một nữ nhân, mới phóng trở lại tửu lâu Như Ý, lúc trở lại, cũng không buồn ngủ tí nào, hắn liền vận nội lực, leo lên nóc phòng bếp bên cạnh bên cạnh một đống đồ đạc, trong phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng chỗ đựng đồ trên nóc phòng lại rất sạch sẽ, không có cây cành ngăn trở, không có bóng của lầu cao, ở nơi này có thể nhìn thấy rõ trăng sáng và sao, chỗ này là hắn vô tình phát hiện được, buổi tối không ngủ được, sẽ tới nơi này nằm một hồi, thuận tiện nghĩ một chút về chuyện của mìnhBan đêm gió mát thổi qua người thật thoải mái, đang híp mắt hưởng thụ, chợt bị một vật đập trúng bụng.
11 Trở lại tiệm, nói lại chuyện tình đã thấy cho Tô lão cha nghe, sau khi Tô lão cha nghe được cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi dặn dò hai người không nên nói chuyện này ra, dù sao chuyện này cũng dính dấp đến triều đình, hắn cũng không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết.
12 Editor: hongheechanNgày thứ hai, vừa mở cửa chính ra, đánh bóng bàn, duỗi thẳng ghế ngồi ra, lại sạch một cách kì quái, đợi đến khi mặt trời xuống núi, lại không gặp một người nào đến tửu lâu Như Ý ăn cơm.
13 Đi tới tiền sảnh, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử đang nhàm chán ngủ gật trên bàn, vừa mới chuẩn bị bảo Đại Đầu và Trụ Tử đóng cửa lại, thì thấy một nam nhân mặc hoa phục tơ lụa màu xanh dương, mang theo bốn người hầu nghênh ngang vào tửu lâu Như Ý.
14 Edit: hongheechanĐã bị ngon ngọt làm cho choáng váng Lâm Tường Nghiệp nghe lời há miệng ra, nuốt một ít cái gì đó ở muỗng xuống, vừa vào miệng, sao mùi vị lại quen như vậy? Giống như đậu hũ vậy.
15 "Nhị Khờ, ngươi qua đây" Tô Tĩnh Nhã gọi. Lý Dục vừa nghe thấy, lập tức chạy tới. "Ngươi nói qua một chút, làm sao ngươi biết biết ta muốn dọn dẹp tên họ Lâm này?"Gãi gãi đầu, Lý Dục cười khúc khích nói: "Cô nương nếu thật sự muốn lấy lòng người nào đó thì đã làm từ lâu rồi, làm sao còn chờ tới bây giờ, nếu cô nương buông lỏng động tác thì nhất định là có ý đồ khác, nên Nhị Khờ cả gan tự mình làm chủ một lần.
16 Nằm ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này một chút, mình quả thật đã lãng phí quá nhiều thời gian trong tửu lâu Như Ý nho nhỏ này, trong khoảng thời gian này hình như hắn đều vây quanh cái bóng dáng nho nhỏ đó, giống hệt như Thanh Phong nói, nàng đã thành công trở thành lo lắng của hắn rồi sao?Nhưng tại sao lại là nàng? Rốt cuộc trên người cô gái nho nhỏ đó có cái gì dẫn tới tim của hắn chứ? Nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng không có tài hoa hơn người, càng không có tài sản phú khả địch quốc, rốt cuộc trên người nàng có cái gì để hấp dẫn hắn đây?Cẩn thận hồi tưởng lại, nếu nói hấp dẫn hắn thì cũng chỉ có quật cường và vô tư thôi! Quật cường của nàng là đại kỵ trong sinh hoạt của hắn, vô tư của nàng càng là điều từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua, cũng chính hai điểm này, khiến hắn không bỏ được nàng, không phải sao?Vì ích lợi mà kết hợp lại thì hắn đã thấy nhiều rồi, những người trẻ tuổi trong gia tộc đều kết hợp sau khi gia tộc bàn bạc, kết quả sau khi cân nhắc là hoàng huynh của hắn ngồi trên vạn người, không phải vì cân bằng các thế lực mà lấy những nữ nhân mình không thích vào cung, dùng để kiềm hãm thế lực sau lưng các nàng sao?Hôn nhân như vậy hắn không muốn, suy nghĩ một chút, lúc đi ngủ buổi tối, còn phải đề phòng với người cùng nằm trên một cái giường với mình, nói như vậy, cuộc sống cả đời chẳng phải là mệt chết rồi sao.
17 Edit: hongheechan"Ta bảo ngươi nói cho bọn họ, để cho bọn họ tự nhiên một chút không được sao? Ngươi nhìn bộ dáng của bọn họ xem, giống đến dùng cơm hả?" Nhìn những người kia, Lý Dục bực tức.
18 "Tô tỷ tỷ, cứu mạng!""Là Tiểu Anh" Tô Tĩnh Nhã vừa nghe thấy giọng nói này, vội ném cái hộp trong tay lên trên quầy, lắc mình ra khỏi quầy, chạy đi về phía của chính.
19 Edit: hongheechan"Tô tỷ tỷ, không phải tỷ nên giới thiệu vị đại hiệp công phu cao cường này cho Tiểu Anh biết chứ?". "Ai yêu, Tiểu Anh, ngại quá, ta quên mất muội.
20 Edit: hongheechanKhông đành lòng nhìn lại, Lý Dục lại xoay người rời đi: Người bổn vương quan tâm mà ngươi cũng dám đùa bỡn tâm cơ, nghĩ Bổn vương dễ khi dễ vậy sao? Tối hôm nay ta liền để Thanh Phong đi lấy trâm trở lại, dù ném đi cũng không cho ngươi có tiện nghi.