21 Edit: hongheechanKhông lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa. "Ta nói cô nương này, vì một láng giềng, mà ngươi phải đi một chuyến khổ sở như vậy, đáng giá không?" Thật không nghĩ ra, tại sao nàng phải vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, không mệt mỏi sao?"Sao lại không đáng giá, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Đỗ thúc thúc, ông ấy cũng không cần chịu khổ nữa, không chừng Tiểu Anh sẽ càng vui vẻ đó.
22 "Không biết. " Hai chữ của Lý Dục kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng. "Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này sao?" Không cần vậy chứ, ta còn chưa muốn chết.
23 Editor: hongheechan
Lý Dục hiểu được suy nghĩ từ trong mắt của nàng, từ từ ôm nàng vào trong ngực, cô nương hiền lành này!
Ai ngờ lại bị Tô Tĩnh Nhã ra sức tránh thoát, Lý Dục mờ mịt: không phải đã ôm một buổi tối rồi sao? Tại sao bây giờ lại không để cho ôm?
"Không phải.
24 Editor: hongheechan
Nói xong, đỡ Tô Tĩnh Nhã, đi tới phía cửa động.
Tô Tĩnh Nhã vừa động chân, nơi mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, Lý Dục vừa thấy, khẽ cong eo, bế Tô Tĩnh Nhã lên, Tô Tĩnh Nhã ngượng ngùng đẩy hắn một cái: "Ngươi thả ta xuống đi, tự ta có thể đi".
25 Editor: hongheechan
Là ai, chắc không phải lại lại đụng phải người đi đường họ Lâm kia chứ?
Chỉ chốc lát sau, nhánh cây bị rẽ ra, từ phía sau nhánh cây chui ra ngoài lại là gương mặt của Thanh Phong.
26 Edit: hongheechan
Đóng cửa lại, Lý Dục nói ở trong lòng: qua không bao lâu nữa, chuyện tình tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhất định là ta làm.
Ra cửa, đụng phải Thanh Phong mới vừa vào cửa, hai người nhìn nhau, không nói gì, trở về gian phòng của mình, để lại Trụ Tử ở một bên buồn bực: Cô nương với Nhị Khờ là do lên núi nên trở lại mới nhếch nhác cả người, sao khách trọ duy nhất cũng một thân nhếch nhác chứ? Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ, còn thảm hơn cả cô nương và Nhị Khờ nữa.
27 Edit: hongheechan
Ngồi ở phía sau quầy, nhàm chán ngẩn người, không biết cha và Nhị Khờ đi phía Đông thành có cái gì nguy hiểm hay không, Nhà họ Vương xuất động lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, ai, chân của mình lúc này lại cố tình thành ra như vậy, nếu mình có thể đi lại thì tốt rồi, cũng không cần ở chỗ này đoán mò.
28 Edit: hongheechan
Tửu lâu Phú Hào bị lật đổ, nhưng cơm lại không thể không ăn, không có tửu lâu Phú Hào, còn có tửu lâu Như Ý, mặc dù tửu lâu Như Ý không trang hoàng hào hoa, phục vụ chu đáo tửu lâu Phú Hào, nhưng chung quy vẫn có miệng có thể ăn, không đến nỗi đói bụng.
29 Edit: hongheechan
Buổi tối hôm đó, Tô Lão Đa đưa Tô Tĩnh Nhã về gian phòng rồi rời đi, trong phòng có một bồn gỗ lớn, bên trong nước đang bốc hơi nóng, hôm nay mặc dù không quá nóng, nhưng gần ba ngày không tắm vẫn cảm thấy khó chịu, vì trên chân có dược cao, không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng nước xoa thân thể một chút.
30 Edit: hongheechan
Trong đại lao nha huyện, đá xanh dầy cộm nặng nề làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bức không nói ra được, đêm khuya, trong đại lao rất lớn như thế chỉ có bốn cây đuốc, ánh sáng chưa đủ, làm cho người ta có một loại cảm giác âm âm u u.
31 Edit: hongheechan
Giờ phút này trong phòng Tô Tĩnh Nhã là một màn ấm áp, Tô Tĩnh Nhã giật giật bả vai: "Ai, trời sắp sáng rồi, ngươi còn không trở về hả?".
32 Edit: hongheechan
Đang trong lúc nàng không phản bác được, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thanh thúy: "Tô tỷ tỷ. . . . . . "
Là Tiểu Anh, tới thật đúng lúc, Tô Tĩnh Nhã nói ở trong lòng.
33 Edit: hongheechan
Lúc chạng vạng, Lý Dục tìm Tô lão cha xin nghỉ, rời khỏi tửu lâu Như Ý.
Đưa mắt nhìn Lý Dục rời đi, quay đầu lại phát hiện khuôn mặt Thanh Phong cũng đang lo âu nhìn chăm chú vào Lý Dục rời đi ở đầu đường.
34 Edit: hongheechan
Gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng nói yểu điệu thông báo: "Tới rồi!"
Cửa vừa mở ra, Lý Dục thấy cả người Tiểu Anh là tươi đẹp giả bộ, áo khoác đỏ thẫm rất ngắn, có thể nhìn thấy cái áo trong màu xanh nhạt đó bên trong, phía dưới là váy dài cũng màu xanh nhạt, trang điểm trên mặt cực kì diêm dúa lòe loẹt, má hồng mềm mại, môi anh đào đỏ tươi, nhìn qua xinh đẹp diêm dúa, lại không hợp với tuổi của nàng, cũng không hợp với căn nhà nhỏ lụi bại này.
35 Edit: hongheechan
Dùng sức đẩy cái bàn ra, lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng đánh nhau, xem tình hình là người của mình bắt đầu động thủ với người mai phục, Lý Dục thầm kêu một tiếng không tốt, rõ ràng bảo Thanh Phong im lặng giải quyết, hiện tại tiếng động bị truyền ra, đã chứng minh đối thủ mạnh hơn tưởng tượng của hắn, điều đó đã nói rõ, tình cảnh của mình càng tệ hơn, Thanh Phong phải dành thời gian cho việc khác, không có cách nào tới cứu hắn.
36 Edit: hongheechan
Lúc đến cửa tửu lâu Như Ý, trời đã tối đen, Thanh Phong để Lý Dục xuống, mang Triệu A Đại và Triệu A Nhị bí mật đi đến chỗ ở của bọn họ.
37 Edit: hongheechan
Lấy cớ sắc trời đã tối, sau khi uống một ly trà, Tô lão cha rất nhiệt tình muốn mời Triệu Tử Tiêu lưu lại qua đêm, sáng sớm ngày mai hãy trở về, dù sao phòng trống trong quán rượu còn rất nhiều, Tô lão cha vì nữ nhi mà tâm tư tạo ra nhiều cơ hội, ông rất để ý Triệu Tử Tiêu này.
38 Edit: hongheechan
"Hạ cái gì? Ngươi mau nói ra. " Sẽ không phải là đoạn trường tán chứ? Tô Tĩnh Nhã khẩn trương nghĩ, lại thấy Lý Dục ôm lấy mình: "Nàng cho ta xuống xuân dược, cho nên ta mới vội vã đi ra ngoài từ nhà nàng, bây giờ dược tính đang phát, ngươi mau lại đây cứu ta.
39 Edit: hongheechan
"Vào đi. " Một giọng nói trả lời từ bên trong.
Đẩy cửa ra đi vào, đó là một căn phòng không phải rất lớn, đồ vật bên trong cũng không nhiều, cũng rất lịch sự nho nhã, có một người đứng gần cửa sau của gian phòng, không quay đầu lại, mở miệng nói với hắn: "Như thế nào rồi? Bọn họ có sinh nghi hay không?" Thật đúng là một kế không được thì còn kế thứ hai, nếu nói Tiểu Anh dùng mỹ nhân kế, thì Triệu Tử Tiêu này chính là một cái kế khác, chỉ là không biết kế này có hữu dụng hay không mà thôi.
40 Edit: hongheechan
Trong tiểu viện Triệu Tử Tiêu đang nghiên cứu Lý Dục, Lý Dục cũng đang nghiên cứu Triệu Tử Tiêu giống vậy.
Thời gian một buổi sáng, Thanh Phong đã điều tra ra lai lịch Triệu Tử Tiêu: "Triệu Tử Tiêu hiện đang là con trai độc nhất của Huyện lệnh đương nhiệm, từ nhỏ người này đã đọc thuộc thi thư, hơn nữa khuôn mặt cũng không tệ, rất được các cô nương ở Thương Châu thích, ghi chép từ nhỏ đến lớn của người này cũng có thể tra được, không có vấn đề gì, chỉ là hai năm trước, ước chừng có hơn một thán, Triệu gia hơi kỳ quái, đầu tiên là Triệu gia truyền ra lời đồn Triệu Tử Tiêu bị người bắt cóc, toàn bộ quan nha ra tìm ba ngày, ba ngày sau, Triệu huyện lệnh giải thích ra ngoài, nói là con trai của mình đến nhà một thân thích ở phương xa, sau chuyện này thì cũng không có việc gì nữa.