1 "Khụ. . . " Lưu Hạ hắng giọng một cái.
Tiếng ho nhẹ từ tai nghe truyền đến, có hơi khác thường: "Cậu đứng dưới bãi đỗ xe ngầm lâu như thế là do bị một con chó cản đường hả?"
Cuối cùng Thích Niên cũng dời mắt khỏi sách vở, cô nhìn về phía Lưu Hạ trong màn hình máy tính, nghiêm túc suy nghĩ lại rồi nói: "À.
2 "Băng rôn?"
"Treo xong rồi. "
"Hình ảnh và âm thanh thế nào, có vấn đề gì không?"
"Cũng không có vấn đề gì. "
Lưu Hạ nhanh chóng đánh dấu tích vào các hạng mục đã hoàn thành, nhìn hội trường đã được trang trí xong, cô nàng giơ cánh tay đau nhức lên, dựa cả người vào Thích Niên: "Cuối cùng cũng chuẩn bị xong rồi.
3 Thích Niên vừa ra một bộ truyện tranh, cho nên gần đây không định làm thêm nữa.
Lúc Lưu Hạ đề nghị đêm nay không say không về, Thích Niên suy nghĩ một chút rồi vui vẻ cầm túi tiền xuống lầu mua một bịch đầy bia.
4 Lưu Hạ lại cười một tràng dài.
Mấy chữ "kẻ háo sắc" không biết chọc trúng chỗ nào của Lưu Hạ, mà cô nàng cười mãi không ngừng. Quen nhau lâu như vậy cho nên Lưu Hạ biết rõ, Thích Niên làm việc đôi lúc không đáng tin cậy lắm, dẫn đến những hiểu lầm, phiền toái này nọ.
5 Thích Niên đi xe đến viện hóa sinh từ sáng sớm.
Nhưng điều làm Thích Niên bất ngờ chính là, giảng viên lần này không phải là Kỷ Ngôn Tín, mà là một người bạn của anh.
6 Các khâu của buổi tọa đàm tương tác qua lại, hỗ trợ lẫn nhau, tên sao nội dung vậy, chính là —— đặt câu hỏi. Dự kiến khoảng 20 phút.
Buổi tọa đàm rất hài hòa và nghiêm túc, tuy không đến mức có nữ sinh công khai hỏi Kỷ Ngôn Tín về các vấn đề riêng tư, nhưng nhiều ít gì thì mũi dùi vẫn chỉ về anh và chờ anh trả lời.
7 Trong xe mở điều hòa, vì đang mùa thu nên cũng không lạnh lắm.
Thích Niên ngồi ở ghế sau, phía xéo đối diện chính là bóng lưng của Kỷ Ngôn Tín. Cô len lén ngắm anh, cảm thấy vành tai mình lại nóng lên.
8 Đã có động lực tinh thần, sáng hôm sau Thích Niên bò dậy từ sớm.
Thời gian còn nhiều, cô ăn chút đồ ăn sáng, ngâm nga hát rồi tưới nước cho cây một lượt sau đó mới đi ra ngoài.
9 Thích Niên hoảng sợ.
Dường như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt cô dán lên người anh.
Chìm trong hoàng hôn, đôi mắt xinh đẹp kia càng đen láy sáng ngời, mang thêm vài phần dò xét, vài phần tìm tòi, yên tĩnh nhìn cô.
10 Bàn chân đang di di của Thích Niên dừng lại, "Hả" một tiếng, thắc mắc hỏi lại: "Cái gì. . . thức ăn cho chó?"
Kỷ Ngôn Tín kéo màn cửa ra, nhìn về phía đường phố phồn hoa ngoài cửa sổ.
11 Thích Niên hoàn toàn ngồi không yên, giật bắn từ trên ghế salon xuống rồi quay người nhìn về phía sau.
Cách vài bước, Kỷ Ngôn Tín mặc quần áo rộng rãi ở nhà đang đứng trước cửa phòng.
12 Thích Niên nhắm mắt một cách tuyệt vọng.
Câu cô muốn nói, thật sự không phải câu này. . .
Yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Ngay cả nhân viên miệng lưỡi lưu loát, luôn biết chào hàng cũng thức thời ngậm chặt miệng.
13 Hồi trước Thích Niên cũng từng nuôi chó, nhưng chưa từng nuôi chó của nam thần bao giờ.
Trên weibo, có fan hỏi cô: "Đại Đại, Đại Đại, cảm giác nuôi chó của nam thần là gì?"
Cảm giác gì?
Thích Niên cúi đầu nhìn Thất Bảo nằm bên chân mình, kẻ mà đang đè hai chân trước lên khúc xương và gặm ngon lành.
14 Thích Niên còn đang ngủ mơ, phía chân trời đã tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Trong mộng, cô đang chơi bóng với Thất Bảo trên bãi cỏ ở sân vận động. Lúc chạy nhảy, cơ thể đẹp đẽ của Golden tạo thành một đường cong hoàn mỹ, lập lòe phát sáng.
15 Yên tĩnh mãi đến khi tới gara nhà Kỷ Ngôn Tín.
Xuống xe, Kỷ Ngôn Tín xách bánh ngọt và balo của Kỷ Thu đi trước.
Gara có ngọn đèn sáng mờ, chiếu vào bóng lưng anh làm nó trở nên mềm mại khác thường.
16 Kỷ Thu đói bụng đến nỗi muốn gặm chân ghế sopha, cho nên đi vào phòng bếp kiểm tra tiến độ. Vừa thò chân vào, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói chuyện thì cô bé ngừng lại rồi thở ra.
17 Nghĩ đến việc hôm nay được vào phòng thí nghiệm, khi đồng hồ còn chưa báo thức thì Thích Niên đã tỉnh, nằm trên giường trợn mắt ngây ngốc một hồi mới bò dậy.
18 Thích Niên cảm thấy mình thật sự không có tí thiên phú gì về bếp núc.
Đồ đạc bừa bộn như vừa gặp cướp, chén dĩa chồng chất một đống, ít nhiều gì cũng dính tí bột mì trắng, hỗn độn linh tinh.
19 Trong xe có gió ẩm.
Khi tàu điện ngầm từ từ đi về phía trước, luồng gió ẩm kia cũng dần dần nổi lên. Tiếng vang từ đường ray rõ hơn, biển quảng cáo ngoài cửa sổ vụt qua, hình thành một bức tranh tĩnh tại.
20 Tàu điện ngầm vang lên âm thanh nhắc nhở đã đến trạm, Kỷ Ngôn Tín mở mắt ra nhìn tên trạm, còn hai trạm nữa. Anh bóp bóp mi tâm, tiếp tục nhắm mắt.
Càng đi xa, hành khách trên tàu càng ít dần.