41 Sau bữa trò chuyện qua video đó, Thích Niên mấy lần liên lạc với Kỷ Thu nhưng đều như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm.
Cô cũng từng nghĩ đến việc hỏi thăm Kỷ Ngôn Tín.
42 Gần trong gang tấc.
Không phải lần đầu bọn họ kề cận nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gần gũi đến nỗi nghe thấy hơi thở của nhau, răng môi quấn quít.
43 Kỷ Ngôn Tín nắm cằm Thích Niên xoay lại, chạm nhẹ vào mi tâm của cô. Đây rõ ràng là một động tác thân mật mập mờ, nhưng anh lại đứng đắn giống như đang giảng bài trên bục giảng, ánh mắt trầm tĩnh như nước: "Đừng giả ngu.
44 Một câu trả lời lập lờ nước đôi "hình như phải" làm cho Thích Niên bị mẹ Thích tra hỏi về "bạn trai" thêm nửa tiếng.
Ví dụ như, mẹ Thích hỏi: "Cậu ta bao nhiêu tuổi?"
Thích Niên cố gắng nhớ lại: "Hình như là hai mươi tám.
45 Mùng 7 là ngày nghỉ đông cuối cùng của đầu năm, bất luận là trên đường hay trong các cửa hàng đều đầy ắp người.
Thích Niên sợ trễ cho nên đã ra ngoài trước một tiếng.
46 Nếu như trước đó không uống ly trà sữa kia thì. . . tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp rồi. Nhưng Thích Niên uống không dứt, uống xong còn ăn hết trân châu không chừa một viên.
47 Tai thỏ. . . hồng phấn. . . hồng phấn đấy!
Mặt Thích Niên chợt đỏ lên, không biết là do lúng túng hay ngượng ngùng. Dù sao thì cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, sợ vô ý nhìn vào mắt anh sẽ bị lộ hết những suy nghĩ xấu hổ trong lòng.
48 Thiệu Túy bóp bóp cần cổ đau nhức rồi ngồi xuống, cánh tay bị gối mỏi nhừ không nhấc nổi, nửa người trên cứng ngắc. Hắn điều khiển chuột rề rà bằng cánh tay trái, lưu văn bản tài liệu làm cả đêm.
49 Trên đường nhiều người đi tới đi lui, tiếng nói của anh cũng gần như bị âm thanh bốn phía lấn át.
Tất cả lực chú ý của Thích Niên đều đặt trên mười ngón tay đan xen bên trái, ngồi gồng mình một hồi, cuối cùng do mệt mỏi quá nên mới thư giãn bả vai.
50 Khoảng thời gian buổi chiều rất nhàn nhã, đi dạo không mục đích, có thể từ từ thưởng thức sức hút của tòa thành cổ lịch sử lâu năm này.
Thích Niên và Kỷ Thu đi bên đường, trên mái nhà uốn cong là tiếng mưa rơi tí tách, có mưa rơi xuống theo chỗ dột làm bàn đá xanh ướt sũng.
51 Lưng Thích Niên đập mạnh vào vách tường phía sau, khó chịu hừ một tiếng. Cô vô thức vươn tay ra, muốn tìm một điểm tựa. Tay vừa giơ lên trên khung cửa sổ thì đã bị anh bắt lại, áp lên tường.
52 Thích Niên tắm rửa xong thì thời gian đã không còn sớm.
Buổi tối của thành cổ như mới vừa bắt đầu, dần dần khôi phục yên tĩnh.
Đẩy cánh cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bàn đá xanh được đèn điện ở hai bên bờ sông chiếu sáng.
53 Kỷ Ngôn Tín thật sự không muốn phát biểu ý kiến gì đối với áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt của Thích Niên, bèn ngoắc ngoắc tay.
Thích Niên hiên ngang xông tới.
54 Kỷ Ngôn Tín cố gắng nhấn mạnh hai chữ "thẳng thắn" và "cân nhắc", thấy cô vẫn mơ màng, anh gõ nhẹ tay lên bàn hai cái để gọi cô hoàn hồn: "Em đang học nghiên cứu sinh tại đại học Z, tôi là giáo sư đương nhiệm của đại học Z, ngoại trừ nguyên nhân chủ quan thì những nguyên nhân khách quan này cũng không thể xem nhẹ.
55 Sắc trời hơi âm u, bên ngoài mưa vẫn rơi. Tiếng mưa xuyên qua cửa sổ khép hờ vào phòng, giống như mưa rơi xuống người, chỉ nghe thôi là đã cảm thấy man mát.
56 Ba Thích liếc nhìn Thích Niên một cách bí hiểm, thấy vẻ mặt chột dạ như sắp vỡ mật của cô thì ông lại cười hiền hòa: "Bạn trai à?"
Thích Niên vô thức lắc đầu.
57 Ba giây sau, Kỷ Ngôn Tín lại gửi một tin nhắn.
"Anh ở dưới lầu. "
Đã về rồi sao? Cứ thế, không hề báo trước mà lẳng lặng về nước rồi?
Đầu óc Thích Niên trống rỗng vài giây rồi vô thức chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn xuống.
58 Lỗ tai Thích Niên rất mẫn cảm, Lưu Hạ chỉ cần thổi một hơi vào tai là cô đã run lên rồi. Huống chi là. . . bị anh ngậm vành tai.
Rõ ràng cả người đều nóng ran, nhưng Thích Niên lại lạnh run.
59 Đối với Thích Niên, khai giảng giống như một cơn ác mộng.
Sáng phải dậy sớm, ngoại trừ dẫn chó đi dạo, lướt mạng, ngắm giáo sư Kỷ thì còn lại đều chăm chú nghe giảng chép bài, ứng phó với kì thi.
60 Thích Niên nào dám nói thật những lời này của Kỷ Ngôn Tín cho Lưu Hạ, cô cầm di động, cứng đờ tựa vào thành ghế, cả quá trình chỉ đáp "dạ vâng vâng", chột dạ không dám nhìn mặt Lưu Hạ.