1 Tháng đầu tiên của mùa xuân đã tới, mang theo hơi ấm phá tan giá buốt của mùa đông. Lúc này, bên bờ sông Tần Hoài cảnh tượng thật náo nhiệt. Cỏ cây chỉ mới đâm chồi nảy lộc cùng với gió lạnh nhè nhẹ, nhưng dường như đã ngửi được hơi thở của mùa xuân.
2 Thấy ta đồng ý, thiếu niên mặc trang phục màu xanh lục liền nói lời cảm ơn liên tục, sau lại vội vàng xoay người rời đi. Một lát sau, lại thấy hắn dìu một gã nam tử trẻ tuổi lại đây.
3 Ba ngày sau, haiz—— ta lại ra vẻ cả giận nói: “Cha, cứ như vậy mà vội gả con ra ngoài sao?”Bỗng nhiên nói sẽ kím cho ta một mối hôn sự, càng không ngờ lại nhanh gọn như vậy.
4 “Nhị tỷ. ” Ta cười nhạt gọi nàng. Mặc kệ như thế nào, dù gì nàng cũng là tỷ muội ruột thịt của ta. Vân Lan đến gần ta, châm chọc nói: “Ngươi cũng thật đắc ý đấy, tương lai là Thất hoàng tử phi!” Lời của nàng vô cùng lạnh nhạt, làm lòng ta càng thêm kinh hãi, nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
5 Không phải Giang Nam, không phải nam tử nói ba ngày sau đến nhà nói lời cảm tạ. Hắn là Quân Ngạn, là Thất hoàng tử của Đại Tuyên. Gia đinh mới tới cho nên không nhận ra hắn.
6 Trở về phủ, gặp Thanh Tư duỗi thẳng cổ chờ ở cửa, ta mới nhớ tới sự việc kia. Ta vội vàng nâng váy lên hỏi: “Hắn đến đây sao?”Thanh tư sửng sốt, dường như bừng tỉnh hiểu ra, cũng là lắc đầu.
7 Ta yêu ai? Vấn đề này tựa hồ nói còn quá sớm. Ta xoa tóc nàng, thấp giọng nói: “Ngày sau chờ tỷ tìm được rồi, nhất định nói uội biết. ”Nàng cười khổ một tiếng, nói: “Khinh Ca sẽ vẫn yêu hắn, vẫn…vẫn…”“Khinh Ca.
8 Nghe ra trong lời nói của ta có ý tức giận, Thư Nghiên có vẻ kinh hoàng một chút, vòng tới trước người ta nói: “Cô nương hiểu lầm. công tử nhà ta từ sau khi trở về liền nhiễm phong hàn, thân mình công tử xưa nay không tốt, với lại mấy ngày trước công tử luôn luôn tại ngoại bôn ba, cho nên bệnh nặng một thời gian, nên mới thất hẹn.
9 Bỗng nhiên ta cảm thấy kinh hãi, thoáng sườn thân mình. Chính là, hai đạo ánh mắt, nhưng giống như xuyên thấu, quấn lấy ta có vẻ như thương yêu. Trốn, vô tình.
10 Đột nhiên run lên, bồ công anh ở trong lòng bàn tay lướt xuống, tán nhỏ ra, bay xung quanh. Hắn không để ý sự kinh ngạc của ta, điềm tĩnh cười nói: “Về màu tím bồ công anh, còn có một truyền thuyết mỹ lệ, Phượng cô nương có hứng thú nghe không?” Truyền thuyết bồ công anh màu tím? Ta tất nhiên là hứng thú, hướng hắn gật gật đầu.
11 Ngồi dưới đất, hơi hơi vuốt cằm, bất kỳ làn gió thổi qua mặt. Trước mắt một mảnh màu tím nhạt của đại dương, phồn anh rực rỡ. “Khụ khụ——“ Tiếng ho khan rất nhỏ của GiangNamtruyền đến, ta quay mặt, thấy hắn cũng vi sườn thân mình, chính là bên cạnh ta, vòng tay để ở bên môi, tuấn mi trầm nhíu lại.
12 Lời của hắn vừa nói xong, mọi người bên cạnh cùng xông lên, đem ta và GiangNamgắt gao đè lại. “Buông!” Ta kêu to, nói Lục ca ta thiếu tiền công của bọn họ? Buồn cười! Đây quả thực là lời nói vô căn cứ, những người này chính là muốn nhân cơ hội vơ vét một số tài sản, bọn họ cho là ta không biết?“Buông nàng ra!” GiangNamra sức đẩy người bắt hắn, lôi kéo tay của ta, thủy chung không tách ra.
13 “Ngươi thế nào?” Ta run giọng hỏi. Hắn lại ho kịch liệt, nói không ra lời. đưa tay giúp hắn xoa ngực, muốn hắn giảm bớt sự đau đớn. Hắn ho đã lâu, khóe miệng đã xuất hiện tơ máu, ta sợ tới mức không nhẹ, đột nhiên hắn lại giữ chặt lấy tay của ta, an ủi nói: “Không có việc gì, khụ khụ, từ trước đến nay đều như vậy.
14 Lòng ta cả kinh, liền nghe xung quanh tất cả mọi người đều đắc ý cười ha hả. Nhiều cánh tay hướng tới ta: “Bát tiểu thư, hôm nay thật là vinh hạnh, bồi tiểu nhân uống vài chén a!”“Chậc chậc, Bát tiểu thư lớn lên quả thực tuyệt sắc.
15 Chúng ta lại bị nhốt vào căn phòng rách nát kia. Bên ngoài tuy rằng đã muốn trôi qua một ngày, nhưng bên trong lại vẫn ẩm ướt nhỏ từng giọt như trước.
16 Mở miệng liền làm nũng: “Thanh Tư, ta…. . Rất khổ sở…. ”“Làm sao khổ sở. ” Thanh âm của Thanh Tư mang theo sự lo lắng. “Tiểu thư nhịn một chút, nô tỳ lập tức đi tìm đại phu!” Nghe tiếng bước chân nàng rời đi, đột nhiên ta nhớ tới GiangNam.
17 “Ân. ” Thanh Tư gật đầu. “Ta cùng với Thư Nghiên cỡi được dây thừng liền quay về phủ cầu cứu. Không nghĩ tới kẻ xấu này cũng đã gữi thư tới muốn Lục thiếu gia lấy ngân lượng đi chuộc người.
18 Một lúc sau, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Chuyện về vị công tử kia cha chưa có biết. Bởi vì Lục ca không biết tâm của nha đầu ngươi thật đã định rồi hay chưa.
19 Lời của hắn mới nói một nửa, liền nghe âm thanh của Thanh Tư ở bên ngoài truyền đến: “Thanh Tư bái kiến lão gia, bái kiến phu nhân, bái kiến Tứ phu nhân, Lục phu nhân, bái kiến Cửu tiểu thư.
20 ương rốt cuộc cũng gật đầu. Mọi người xoay người đi ra ngoài, Nhưng Khinh Ca vẫn không có di chuyển. Nàng cắn môi hướng Phượng Hổ nói: “Cha, con muốn.