41 Ta mới nhớ tới đêm hôm qua bên ngoài có tiếng động lớn, chỉ là ta không nghĩ tới lại xảy ra loại sự tình này! Xốc chăn lên, vội vàng bước xuống giường, cũng không kịp rửa mặt chải đầu, liền lao ra ngoài.
42 Ở trong đình ngồi một lát liền thấy Lục phu nhân từ xa đang tiến lại đây. Nhìn thấy chúng ta dường như còn cười đến mức rực rỡ. Bước chân nhanh hơn tiến nhanh lại đây, đầu tiên là hướng nương hành lễ tiếp đó mở miệng nói: “Tỷ tỷ, Phượng Lê Mạch thật sự dẫn theo nha hoàn thân cận của Loan Phi bỏ trốn ư?” Rõ ràng là biết nhưng vẫn còn muốn hỏi.
43 Mọi thứ xung quanh dường như trở nên trong suốt kèm theo những âm thanh vút qua. Ta chỉ nhìn thấy thái giám hé miệng khép miệng, còn ta thì quỳ gối phía dưới quên cả hô hấp.
44 Rũ mắt xuống lơ đãng nhìn thấy Tứ phu nhân lui ở trong góc, thân mình run run thì thào gọi tên ấu đệ: “Tự nhi, Tự nhi, Tự nhi. . . . . . ” Biết nàng đang lo lắng cho con, dù sao vẫn còn là đứa nhỏ.
45 Trên mặt Quân Ngạn bao phủ vẻ lo lắng, nhưng ta lại cười. Hắn nhất định là tới thả chúng ta, muốn gán tội cho người khác, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời.
46 Bảo toàn ta? Hắn chẳng lẽ không biết, cho dù Hoàng Thượng thật sự bởi vì ta có cốt nhục của hắn mà buông tha ta. Hắn là hoàng tử nhưng lại đi cưới nữ nhi của tội thần, sẽ khó có ngày nổi danh nha! Một khắc này, ta hoàn toàn sợ ngây người.
47 Ta không biết bọn họ muốn dẫn ta đi nơi nào, dường như giờ phút này linh hồn đã không còn tồn tại trong thân thể ta nữa, đến tột cùng ta nên làm cái gì đây? Thị vệ đem ta kéo tới bên ngoài một gian phòng trống, đột nhiên buông tay ra.
48 Nhóm nữ quyến kinh sợ thét chói tai, ta biết các nàng sẽ không dám chỉ vì một điều đó là sợ chết. “Nương. . . . . . ” Quỳ gối trước thi thể của nương, mặc cho nước mắt như dòng nước chảy xuống.
49 Xung quanh, tất cà đều là tiếng xiềng xích chạm đất, nhiều tiếng gộp lại thật chói tai. Ngẩng đầu lên, nhìn cổng thành to lớn đồ sộ kia, bóng của nó chiếu thẳng xuống dừng ở lòng của ta, gợi lên một chút rung động.
50 Ta không biết chúng ta lăn bao lâu, chẳng qua trời đất tối tăm mù mịt. Kéo Khinh Ca lại, tay của ta, mò lung tung lại bắt được cái gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện phía dưới là dòng nước chảy xiết.
51 Hắn cũng nói, đã tới chậm. . . . . . Giật giật môi, ta chỉ phun ra hai chữ: “Khinh Ca. . . . . . ” Nhìn thấy đáy mắt Giang Nam có một chút thở dài, chỉ thấy hắn chậm rãi lắc đầu.
52 Hết sức chấn động, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con ngươi của hắn, hắn nói. . . . . . Muốn ta gả cho hắn! Rõ ràng, vào lúc này, hắn vẫn như cũ không chịu vứt bỏ ta.
53 “Tiểu thư?” Nha hoàn nhíu mày gọi ta. Ta mới hoàn hồn, lắc đầu nói: “Nga, không có việc gì. ” Sau đó, màn kiệu chậm rãi buông xuống, che hết mọi việc trước mắt.
54 “Chủ tử!” Thập Hạ nhìn ra sự khác thường của hắn, vội vươn tay ra đỡ lấy, lo lắng mở miệng: “Thân thể người khó chịu? Hay là thuộc hạ. . . . . . ” Lời của hắn chưa nói xong, Quân Ngạn đưa tay ý bảo hắn câm miệng, mà ánh mắt của hắn( QN) vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm vào kiệu hoa trước mặt kia, một khắc đều chưa từng dời đi.
55 Quan trọng nhất là ta muốn lấy chồng, tâng lang không phải là hắn, tất nhiên, cũng không thể cùng hắn có bất kỳ dây dưa nào. Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được lúc ta đưa ra quyết định, Quân Ngạn sẽ có vẻ mặt thất vọng như thế nào.
56 Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng đưa tay cho hắn. Nhẹ nhàng nắm lấy tay ta kéo ra khỏi kiệu hoa, sãi bước đi đến phía trước. Ta vẫn như trước, đầu bị che bởi khăn voan vì thế chỉ có thể cúi đầu nhìn lối đi dưới chân.
57 Đây dường như là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, giờ còn muốn hỏi gì nữa chứ ? Cho dù ta có ngu dốt đi nữa thì giờ cũng cần phải tường tận rõ ràng rồi chứ.
58 【 Quân Lâm 】Lời của hắn làm cho Quân Ngạn không tự chủ được mà run rẩy một cái, nhìn thấy trong mắt Quân Lâm tràn đầy nụ cười:“Nàng…. Nhưng ngươi cũng biết đấy.
59 【 Quân Ngạn 】Sau khi hắn từ Biên Quốc trở về, khoảng khắc đó giữa hai lông mày hắn xóa sạch những năm tháng không bình yên. Hắn liền biết Quân Lâm tuyệt đối không hài lòng với thân phận hiện tại.
60 Ta cảm thấy có chút chóng mặt, dùng tay chống đỡ, cố gắng duy trì tỉnh táo để không ngã xuống. Người trước mặt cũng chỉ cười lạnh, mỉa mai nói:“Thế nào, chỉ có một ngụm nhỏ cũng say sao? Thế nhưng buổi tối đó, Bổn vương thay ngươi uống không ít đấy!”Hắn nói xong, lại đem ta ôm thật chặt.