101 Cắn cắn môi…, ta có nên nói hết cho hắn biết không? Nói cho hắn biết, ta chính là Phượng phủ Bát tiểu thư Phượng Loan Phi, rồi hắn có còn nghĩ trong cơ thể ta tồn tại linh hồn Nhã Phi mà bỏ qua cho ta, bỏ qua cho Phượng Lê Mạch hay không? Không, không, ta không thể mạo hiểm như vậy.
102 Hoàng Thượng dùng sức đem ta kéo tới bên người, vị trí không hề kém hơn so với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ là dám giận mà không dám nói. Lúc vào đại điện, đã sớm thấy mọi người nằm sấp trên mặt đất, cao giọng hô:“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế Thiên Thiên Tuế! Nhã Phi nương nương thiên tuế thiên tuế Thiên Thiên Tuế!”Ta cố gắng đưa mắt nhìn thẳng, nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
103 Yên lặng nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy vẻ mặt hắn mới vừa còn không vui giờ đã che dấu đi, hòa hoãn lại và nói:“Trẫm, không trách hắn. ”Hắn nắm chặt tay của ta, lại nói: “Dương khanh gia hãy bình thân.
104 Hoàng Thượng nhìn hắn, vui vẻ nói:“Lâm nhi không cần đa lễ, vào chỗ ngồi đi. ”“Tạ phụ hoàng. ”Lúc này, Quân Lâm mới đứng dậy, hướng tới chỗ ngồi hoàng tử.
105 Tiệc cũng kết thúc, mọi người đều tản đi. Hoàng Thượng vẫn không có ngủ lại Vân Lạc cung, hình như là hẹn các đại thần thương nghị quốc sự. Ta yên lặng đi trên đường, cung nữ đi theo bên cạnh ta, nhỏ giọng nói:“Nương nương đừng buồn, trong lòng Hoàng Thượng là có nương nương.
106 “Tiết Tùng Ninh” Ba chữ này từ trong miệng hắn nói ra cùng lúc với quả đấm bỗng nắm chặt của hắn, có thể thấy là hắn cực kỳ căm tức. Dường như hắn bỗng nhớ đến điều gì đó, lớn tiếng hỏi:“Hắn cũng là người của Hoàng Hậu ? Aha ha.
107 “Cười cái gì?” Hắn nghiêm mặt hỏi. Ta vẫn tiếp tục cười, phải nói là rất lâu rồi ta không có cười như thế này. Cười mình quá si lại quá ngốc. “Không cho cười!”Hắn quát khẽ, đưa tay vào trong áo lấy ra một miếng ngọc bội, nhỏ giọng nói:“Đi ra ngoài cầm cái này đổi tiền.
108 “Nhã Phi nương nương! Nhã Phi nương nương!”Nhóm cung nhân giơ cao đèn lồng, nhìn thấy ta đứng ở xa, vội vã xông lên. Sau đó, lại tự giác tránh ra một lối, ta mới nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Hoàng Thượng.
109 Ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lại có thể cảm giác được quanh người hắn tỏa ra vẻ tức giận cùng căm hận. Hương vị đó dường như đã thối nát thành hoạ, ban đêm ở nơi này vào mùa hè, lẫn vào không khí chính là mùi vị dơ bẩn, trở nên bộc phát làm lòng người ta không khỏi sợ hãi.
110 Có lẽ cung nữ bị ta dọa đến sợ hãi rồi, một lúc lâu sau mới nói:“Nhưng nương nương, Hoàng Thượng không cho. . . . . . ”“Bổn cung chỉ hỏi vài câu, không có gì đáng ngại.
111 Bà ta ngừng một lát, rồi nói tiếp:“Đêm đó Hoàng Thượng không có ở trong cung, đột nhiên nương nương lại sinh non, sanh ra Vương gia nhưng thân thể lại suy yếu, Hoàng Hậu nương nương liền cho cung nhân lui ra để nương nương nghỉ ngơi thật tốt.
112 “Nương nương, ngài có thể tha thứ cho nô tỳ không? Là do lỗi nô tỳ, mới khiến cho nương nương. . . . . . ”Tần mama cúi người xuống dưới chân ta, khóc đến mức không thành tiếng.
113 【 Quân Lâm 】Vội chạy từ hoàng cung ra, thật ra thì hắn cũng không biết vì sao phải chạy trốn. Thư Nghiêm đứng ở xa xa nhìn thấy hắn chạy ra ngoài, vội nghênh đón kêu hắn:“Chủ tử.
114 【 Loan Phi 】Phượng Nghi Cung. Cung nữ ngăn ta lại, cúi đầu nói: “Nhã Phi nương nương, xin để cho nô tỳ vào trước bẩm báo một tiếng. ” Dù gì cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, ta không nên xông loạn, liền thuận theo để nàng thông báo.
115 Hoàng Hậu hiển nhiên là so với ta càng giật mình hơn, nhìn ta với vẻ hơi hoang mang, đưa tay đẩy ta vào trong nội thất, trầm giọng nói:“Không cho phép ra!”Nói xong, đóng cửa lại thật chặt.
116 Hắn ôm ta, ôm thật chặt. Thật lâu thật lâu, mới luyến tiếc mà buông ra, chăm chú nhìn, nhíu mày nói:“Là hắn ép nàng, có đúng hay không?”Ta chưa phản ứng kịp, lại bị hắn kéo qua, hướng bên ngoài mà đi:“Ta sẽ dẫn nàng rời khỏi, rời khỏi nơi này!”“Ngạn nhi!”Hoàng hậu quát to một tiếng, đã chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên:“Ngươi làm sao có thể mang nàng đi ra ngoài như vậy hả? Nàng không còn là Phượng Loan Phi nữa, nàng là phi tử Hoàng thượng!”“Nàng không phải!”Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt màu đỏ, tay lôi kéo ta càng thêm buộc chặt, cắn răng nói:“Nàng là Loan Phi, vẫn chỉ là Loan Phi!”“Ngạn nhi!”Hoàng hậu không thể tin mà nhìn hắn.
117 Hoàng hậu cười lớn một tiếng:“Tốt, vậy mẫu hậu sẽ chết cho ngươi xem!”Dứt lời, trâm phượng trên tay nàng đã đâm vào cổ, máu tươi chảy ra. Cả người ta run rẩy, hốt hoảng kêu lên:“Cô, không cần!”Khóc lên, bọn họ đang mưu tính cái gì đây? Lấy sinh mệnh mà ép, rồi lại muốn kẹp ta ở giữa, tiến lùi không được.
118 Bị hắn lôi kéo đi tới trong viện, ta mới giật mình tỉnh giấc, cắn răng nhìn hắn:“Ngươi vẫn còn lãnh tình như thế, nàng dù gì cũng là mẫu hậu của ngươi, ngươi làm sao lại không chú ý đến an nguy của nàng?”Ta không nghĩ tới Hoàng hậu lại lấy chết uy hiếp, hắn cũng có thể thờ ơ.
119 Tâm chợt trầm xuống, rốt cuộc ta đã tin tưởng khi Phượng phủ gặp rủi ro cũng là lúc Hoàng hậu lộ vẻ nhẫn tâm rồi. Lặng lẽ nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Quân Ngạn, nước mắt bỗng dưng tuôn ra, thì ra ta trách lầm hắn.
120 Ta động môi, không biết nên nói gì. Trong lúc vô tình nhìn thấy vết thương nơi cánh tay hắn bị đâm, trong lòng căng thẳng, liền lấy khăn tay ra, run rẩy đưa tới, vụng về mà đem cánh tay hắn băng bó lại.