121 Hiển nhiên, trong lòng Quân Ngạn nghĩ giống như ta. Vẻ mặt của hắn căng thẳng, nhưng là một phát bắt được tay của ta, không chịu buông lỏng tí nào. Ta kinh ngạc, lại thấy hắn nhướng mày, ánh mắt hướng về phía bên trái.
122 Ta kinh ngạc nhìn hắn, trên vẻ mặt suy yếu của hắn dường như hiện ra nhiều ý cười. “Hoàng thượng, ngài đang nói cái gì?”Ta nhỏ giọng hỏi. Hắn lắc đầu một cái, cố gắng ngồi dậy, ta vội vươn tay đỡ hắn.
123 Hắn không chú ý tới vẻ khác thường của ta, vẫn như cũ cúi đầu nói:“Ái phi, lúc này đổi lại là Trẫm đi trước một bước, trẫm đi đến bên cầu Nại Hà, chờ nàng.
124 Đi tới bên ngoài, xa xa, nhìn thấy Hoàng hậu đang nói gì đó với thái y. Ta chỉ thấy vẻ mặt của nàng từ từ ngưng trọng, tay rủ ở dưới cũng ra sức nắm chặt.
125 Các vị Vương gia lập tức đi đến đây, ta đứng ở phía trước Ngự Hòa Cung, nhưng mãi không thấy Quân Lâm. Khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng thượng bệnh nặng, hắn làm sao lại không tới? Chẳng lẽ, hắn hận Hoàng thượng phong ta làm Nhã Phi, cho nên mới không đến? Nhưng mà, hắn là người như vậy sao? Mời vừa lâm vào suy nghĩ, liền nghe một người kêu ta:“Nhã Phi.
126 Thật ra thì ta vẫn rất yếu đuối. Chẳng qua là, dù người có yếu đuối đến đâu đi nữa cũng muốn tồn tại. Ta không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, xoay người muốn đi vào bên trong.
127 Ta hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía xa xa. Bầu trời xa xăm khẽ lộ ra ánh mặt trời, ban ngày nhìn tất nhiên phải sáng. Nhưng mà, có rất nhiều việc, cũng không có cách nào theo trời sáng mà trở nên trong sáng.
128 Đến khi ta trở lại Ngự Hòa Cung, xa xa nhìn thấy Hoàng hậu vẫn cao ngạo như cũ đứng ở ngoài điện. Gió thổi lên áo phượng của nàng, cũng giống như là dấy lên một cỗ mùi máu tanh.
129 Hoàng thượng băng hà rồi. Bên trong tẩm cung quỳ đầy người, đám Tần phi khóc lóc bi thương, làm cả vùng trời hoàng cung nổi lên mùi vị lo lắng. Hoàng hậu quỳ gối bên long sàn khóc lớn tiếng.
130 Hoàng hậu ung dung nhìn thoáng qua hắn, trầm giọng nói:“Trước mắt văn võ bá quan đều không ở đây, Bổn cung sao có thể tuyên đọc di chiếu? Đợi ngày mai lên triều, Bổn cung tự sẽ nhắn nhủ ý chỉ Hoàng thượng!”Tim run rẩy, Hoàng hậu muốn soán vị! Bất giác nhìn về phía Quân Ngạn, hắn mím chặt môi không nói một lời nhìn nàng, thông minh như hắn, hiển nhiên đã sớm biết dụng ý Hoàng hậu.
131 Ta khẽ tránh ra một bên, hắn xông lên, quỳ gối trước long sàng Hoàng thượng, hai tay của hắn rủ xuống cũng ra sức nắm thành nắm đấm, cắn răng chịu đựng cơn tức giận ngập trời.
132 Chắc là chưa từng thấy ta tức giận, cho nên bọn họ liền run sợ, cuối cùng lui xuống. Nếu để cho Hoàng hậu biết ta không tuân thủ ở bên trong tẩm cung Hoàng thượng mà chạy đến nhìn Quân Ngạn, chắc chắn giận đến giết ta.
133 Cả người run lên bần bật, ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Quân Lâm đứng ở đằng sau với vẻ mặt u ám tràn đầy tức giận. Ta giật mình hoảng sợ, làm sao hắn lại xuất hiện nơi này? Thế nhưng, thân hình hắn chợt lóe lên, tiến tới gần bên người của ta, ra tay rất nhanh, bóp chặt lấy cổ ta, hơi dùng sức.
134 Ngước mắt nhìn hắn, lồng ngực của hắn bởi vì tức giận mà phập phồng dữ dội, mở mắt thật to. Muốn giết ta, lại không cam lòng. Cái loại mùi vị mâu thuẫn mà phức tạp đó cứ quanh quẩn ở chung quanh.
135 Trong mắt hắn ngoài phẫn hận ra, còn là bi thương. Nỗi đau này càng lúc càng đậm, phảng phất trong không khí, tràn khắp bên trong thiên điện, từng chút từng chút ngấm vào trong cốt tủy.
136 Giọt nước ấm áp từ khóe mắt trượt ra, bỗng nhiên ta cảm thấy hận, vì sao ta vẫn cứ vô dụng như thế, muốn bảo vệ ai, cũng không có khả năng? Lục ca ta, Vị Ương, bây giờ là Quân Ngạn.
137 Thập Hạ sửng sốt một hồi lâu, rồi mới hoàn hồn, vòng qua người ta vọt tới quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Quân Ngạn, vẻ mặt lạnh lùng lại tăng thêm một tầng sương, chần chừ một chút, mới giơ tay lên giải huyệt đạo.
138 Hắn không nhìn hắn ta, đứng lên, lôi kéo ta đi ra ngoài. Ta cắn răng kéo hắn lại, hắn có chút kinh ngạc mà ngoái đầu nhìn lại, ta dừng một lát, mới nhỏ giọng nói:“Biểu ca, Cô đã nói trong tay nàng có di chiếu, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”Nếu hắn không đi, ngôi vị Hoàng đế chính là của hắn.
139 Ta khóc, lắc đầu, cám ơn ta làm chi? Nếu không phải là do ta, thì làm sao hắn lại rơi vào kết cục như vậy? Hắn vốn nên là hoàng tử tôn quý nhất Đại Tuyên! Thập Hạ cẩn thận từng li từng tí mang Quân Ngạn vác trên lưng, đi ra cửa mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, làm như là đấu tranh tư tưởng một phen, mới quay đầu lại, mở miệng nói:“Bát tiểu thư, thật ra thì.
140 Đứng dựa vào giường lâu thật lâu, ta mới có sức bước ra một bước. Xộc xệch đi ra cửa, dùng sức đẩy cửa điện ra. Trời cũng sắp chuyển sang hoàng hôn, bầu trời phía tây xuất hiện những ráng mây màu đỏ rực, hết sức chói mắt.