81 Hắn nói, lửa là hắn sai người phóng. Ta nhìn hắn, mặt của hắn dựa vào ta thật gần, trong mắt một mảnh bình tĩnh như hồ nước không một chút gợn sóng, ta biết, hắn không nói láo.
82 【 Vân Lan 】Buổi sáng, vẫn còn rất sớm, thì có người đi vào thông báo, nói Tiết Tùng Ninh tới. Mặt Quân Lâm liền biến sắc, không nói thêm một câu gì nữa, liền đứng dậy rời đi.
83 【 Loan Phi 】Nguyên một đêm ta không tài nào chợp mắt được, mãi cho đến tảng sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đang mơ màng thiếp đi, liền nghe có nha đầu tới gõ cửa:“Cô nương, tối ngủ có ngon không, tiểu thư bảo nô tỳ tới hỏi cô nương, có muốn ăn chút gì không?”Ta lắc đầu, lại hỏi nàng:“Tiết tướng quân đâu?”“Sáng sớm, Tướng quân đã đi ra ngoài.
84 “Phượng Khinh Ca. ” Nàng nhẹ nhàng nói rõ từng chữ. Mà ta, giống như bị một cây kim băng dài nhỏ ghim mạnh vào, chợt dừng lại. “Nàng vốn là Cửu tiểu thư Phượng phủ.
85 Cũng nhanh đến cuối tháng sáu rồi, nắng cũng gắt hơn. Tất cả loài côn trùng sống trong vườn, ngay cả loài chim đều reo hò phấn khởi, ở trong không khí nóng bức tăng thêm một phần sức sống.
86 Hắn rất gấp, trực tiếp xông vào, liếc mắt nhìn phía bên trong, lại hỏi ta:“Vị Ương chưa từng trở lại sao?”Ta lắc đầu một cái, chóp mũi hắn rỉ ra chút ít mồ hôi hột, xem ra là đi rất gấp.
87 Ta chưa bao giờ biết, người cô hiền từ đôn hậu của ta lại có tâm cơ sâu như vậy. Còn là thừa dịp lúc Hoàng Thượng đi Nam tuần(* là tuần tra phái nam á nha), có thật là nàng làm như vậy vì e ngại Quân Lâm? Cả người run rẩy, nếu không phải cơ thể dựa vào mép bàn, sợ là sẽ không kiên trì được mà ngã xuống.
88 “Loan Phi. ”Ta ngẩn ngơ, nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe Tiết Tùng Ninh gọi ta. Ta ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, tròng mắt của hắn phát sáng rạng rỡ, hắn thấy ta ngước mắt, thấp giọng hỏi:“Mệt sao?”Nhìn hắn cười nhạt, ta lắc đầu.
89 Ta cảm kích nhìn hắn một cái, vội đi vào. “Mệt muốn chết rồi chứ gì. ”Hắn hỏi một cách dịu dàng. Ta bỗng nhiên nghĩ đến Tiết Vị Ương nơi hoàng cung, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
90 Ta lấy làm kinh hãi, chắc là thấy ta cùng với Tiết Tùng Ninh từ trong trướng ra ngoài, cho nên bọn họ là cho là ta với hắn. . . . . . Kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, giống như lời nói mới vừa rồi căn bản không có nói qua, vẫn thong dong bình tĩnh như cũ.
91 Trong nháy mắt, ta ngây người, rồi lại bỗng nhiên hét lớn lên:“Có thích khách ——”Mũi kiếm kia chợt tiến tới gần, ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cuống quít lui về phía sau, cả người dựa vào vách tường, đã không thể lui được nữa rồi.
92 Hắn tháo trường kiếm nơi thắt lưng xuống, đặt trên bàn, nghe ta hỏi hắn, vẻ mặt mệt mỏi hiện ra nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu nói:“Hoàng Thượng không có sao.
93 Ta đây mới phát hiện, hắn đã sớm cởi bỏ phục sức tướng quân, thay vào quần áo vải rồi. Hắn cho ta nam trang như cũ, ta mặc vào, hơi rộng, bất quá cũng chấp nhận được.
94 Ai có thể tìm được Bồ Công Anh màu tím, là có thể lấy được tình yêu hoàn mỹ. . . . . . Ai có thể tìm được Bồ Công Anh màu tím, là có thể lấy được tình yêu hoàn mỹ.
95 Vô cùng khiếp sợ, nhìn nam tử trước mặt, hắn cho rằng ta ở Lâm Vương phủ là vì tìm Quân Lâm báo thù, hắn cho rằng ta che dấu thân phận để tiếp cận Quân Lâm.
96 Ta không hiểu, rốt cuộc là Hoàng Thượng đang nói cái gì, vì sao ánh mắt hắn nhìn ta, thật giống như đã biết ta rất lâu rồi? Aiz, ý nghĩ này thật buồn cười nha, vậy cũng có thể sao? Nếu hắn biết ta, như vậy ta chính là Phượng Loan Phi, là con gái của tội thần nha, như thế nào lại là ái phi của hắn? Thái y rất nhanh chạy đến, tinh thần ta có chút hoảng hốt, hắn chẩn mạch cho ta, song mới cung kính bẩm báo, nói ta chỉ là bị kinh sợ dẫn đến thân thể suy yếu, điều dưỡng tốt một thời gian liền không có gì đáng ngại.
97 Đã nhiều ngày, ngủ mê man, không muốn tỉnh lại. Nếu như là mộng, dù mộng có đáng sợ hơn nữa, ta vẫn nguyện ý tiếp tục. Nhưng nó lại không phải là…. . Hoàng Thượng lo lắng cho thân thể của ta liền vội vã hồi kinh.
98 Ta nghĩ không sai, Hoàng Thượng ban cho ta phong hào là Nhã Phi như cũ. Hắn nhận định trong thân thể của ta lưu chảy linh hồn Nhã Phi, cho nên bất kể ta biến thành hình dáng gì, hắn cũng tin chắc ta là Nhã Phi của hắn.
99 Giật mình hồi thần, lại thấy Hoàng Hậu vội vàng xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng nói:“Ngạn nhi, ngươi đến đây làm gì!”Ta biết, chắc là nàng sợ Quân Ngạn nhìn thấy ta.
100 “Ngạn nhi!” Hoàng Hậu quát. Ta kinh ngạc, hắn làm cái gì vậy? Với lại, là người như Quân Ngạn, làm sao lại đứng ở trước mặt Hoàng Thượng nói lời đại nghịch bất đạo như thế? Hắn không sợ dưới cơn nóng giận Hoàng Thượng khiến hắn vô duyên với long ỷ sao?“Càn rỡ!” Hoàng Thượng giận dữ:“Ngươi.