141 Dùng sức cắn môi, cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị tanh của máu, ta vẫn không nói ra dù chỉ một chữ. Rất khó khăn, rất khó khăn để lựa chọn. Hoàng hậu nhìn ta với vẻ mặt không thay đổi, thấy ta không nói lời nào, lại liếc mắt nhìn thị vệ bên cạnh, thị vệ hiểu ý, giơ đao liền muốn chém xuống.
142 Chậm rãi lắc đầu, ta cười một tiếng thê lương, nhỏ giọng nói:“Ngươi không phải là muốn tiêu hủy di chiếu Hoàng thượng cho ta sao? Nếu ta chết rồi, tờ di chiếu kia ắc sẽ có người công bố ra, đến lúc đó, xuất hiện hai tờ di chiếu khác nhau, sợ là có chuyện xảy ra.
143 Nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Hoàng hậu, dần dần, ta bừng tỉnh. Nàng nói “Hoàng thượng”. Trái tim giống như bị thứ gì đánh mạnh vào, ta lắc lư, như muốn ngã quỵ.
144 Ta chậm rãi cúi đầu, dù sao đi nữa, Hoàng hậu cũng không hiểu. Đã vậy thì cần gì nhiều lời vô ích, giọng điệu của nàng cũng dịu xuống:“Ngươi cũng không nhẫn tâm nhìn Ngạn nhi chịu khổ, đúng không?”Lời nàng nói làm ta nhớ tới gương mặt tái nhợt của Quân Ngạn, còn có từng câu từng chữ thốt lên đầy vẻ đau đớn của hắn.
145 Ngơ ngác nhìn chiếu thư trước mắt, ấn ký ngọc tỷ ở trong mắt ta càng ngày càng rõ ràng. Hoàng hậu thật sự là chuẩn bị rất lâu, rốt cuộc ấn ký ngọc tỷ kia trộm khi nào, sợ là không có người biết? Thì ra, ta không biết, với Hoàng hậu, ta lại càng có uy hiếp hơn là Quân Lâm.
146 “Di chiếu đâu?” Hoàng hậu thề thốt xong, liền hối thúc ta, nàng không thể chờ nổi nữa. Ta im lặng xoay người đi, hướng bên ra ngoài. Thật muốn đem di chiếu giao cho nàng sao? Đầu óc thoáng hiện lên gương mặt của nhiều người, Quân Ngạn, Quân Lâm, huynh muội Tiết gia, còn có Lục ca ta….
147 Vân Lạc Cung đã được người dọn dẹp nhanh chóng như trước, các đám cung nhân cũng đều được thay mới hoàn toàn. Ta biết, tất cả đều là người của Hoàng hậu, nàng là muốn giam lỏng ta.
148 Đêm nay, ta còn có thể làm gì đây? Suy nghĩ một chút, mới phát hiện, thì ra ngay từ đầu ta đã vô dụng rồi. Cúi đầu nhớ tới “Lục ca”, nước mắt từ mi tuôn ra.
149 Là ai, ôm ta? Là ai, gọi ta? Cảm giác thân thể rơi vào một cái ôm ấp áp rộng rãi, cả người nam tử run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:“Không. . . . . . Không cho phép ngươi chết!”Ta suy yếu ho khan, cố gắng mở mắt, vẻ mặt lo lắng của hắn rơi vào trong mắt ta, khơi dậy ngàn tầng sóng.
150 Ta giật mình kinh hãi, ta cũng biết, di chiếu trong miệng hắn cùng với lời ta nói, chẳng phải là một. Nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã thấy di chiếu thật kia? Không, không thể nào.
151 Mùng ba tháng tám Thánh Đức năm thứ 48, Hoàng đế băng hà, cả nước thương tiếc. Cả người Hoàng hậu đều mặc tang phục, nàng chậm rãi đi lên Kim Loan điện với phong thái trang nghiêm, trong tay của nàng cầm tờ chiếu thư.
152 “Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?” Nàng run rẩy, gần như đứng không vững. “Mẫu hậu, ngài là người thông minh. ”Hắn nhỏ giọng nói, rồi chợt lớn tiếng nói:“Người đâu, Hoàng hậu hết sức thương tâm, mau đỡ nàng xuống nghỉ ngơi!”Hắn nửa cười nhìn nàng, biết nàng không dám làm càn ở trên điện.
153 Nàng hoảng sợ trừng lớn cặp mắt, thái giám tuyên đọc di chiếu chính là tâm phúc của nàng! Rốt cuộc bị mua chuộc lúc nào chứ? Khó trách khi hắn nhìn thấy nội dung di chiếu, một chút cũng không kinh ngạc, lại còn đọc hết một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh, rành mạch rõ ràng! Như vậy, di chiếu lúc đầu nàng cầm lên chính là di chiếu giả mà nàng làm.
154 ” Nữ nhân Phượng gia. . . . . . ” Hắn cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này. A, hắn nói, là ta cùng Hoàng hậu cô ta sao? Tay của hắn, chợt run rẩy kịch liệt.
155 Sao hắn lại biết được chuyện giữa ta và Lục ca? Như vậy, hắn đã biết thân phận của ta? Chốc lát, lại cảm thấy buồn cười. Hắn là cửu cửu của Quân Lâm sao lại không biết thân phận của ta chứ? Nhưng, hắn nói đại xá thiên hạ, là thật sao? Là thật sao? Lục ca, Lục ca của ta.
156 Chỉ chốc lát, thanh âm của Dương Trọng Vân lại vang lên: “Tiên hoàng xem người thành Nhã Phi, đương nhiên, cũng là do ta thêm dầu thêm mỡ. ”Lời của hắn, giống như sét đánh ngang tai.
157 Mơ hồ cảm thấy, trên người lạnh. Ta cố mở hai mắt ra, ngồi dậy, mới phát hiện, thì ra mình vẫn đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Cắn răng, bò dậy. Bên ngoài, đến một người cũng không thấy.
158 Đó là nhiều năm về trước, khi ta còn rất nhỏ. Hôm đó, ta tiến cung, bởi vì cô cô tạm thời cần gặp một người, nên bảo ta ở Phượng Nghi cung chờ người. Ta chờ thật lâu, vẫn không thấy cô cô trở lại, liền chạy ra ngoài, trong lúc vô tình, nhìn thấy những đóa bồ công anh đang bay múa giữa không trung.
159 Vân Lan bị một câu nói của ta chận lại, không thốt nên lời. Trong nháy mắt, sắc mặt trở nên xanh mét. Ngón tay đang chỉa vào người ta run rẩy, xem ra là tức giận không nhẹ.
160 Tiết Tùng Ninh đi theo ta , nhỏ giọng gọi: “Khinh Ca. ”Đầu ngón tay khẽ run, ta hít một hơi thật sâu, nói với hắn: “Sau này, tướng quân không thể gọi ta như vậy nữa, ta, không phải Khinh Ca.