161 Hắn nói huyết thư, huyết thư………Sao ta nghe thấy lời nói của hắn đầy đau thương, lại cảm thấy mình đau nhói từng cơn thế này?“Biểu ca……” Ta thật sự không biết huyết thư trong lời hắn nói thật sự là cái gì.
162 Ta chợt ngước mắt, làm Thư Nghiên giật mình, không ngờ ta lại ngẩng đầu, cho nên lấy làm kinh hãi, vội quay mặt đi. Ánh mắt của hắn nói cho ta biết, chuyện này, Quân Lâm cũng không muốn cho ta biết, là hắn tự chủ trương mở miệng.
163 Tốc độ của xe ngựa chậm hơn lúc đó rất nhiều, nhưng vẫn có chút lắc lư. Ta cuộn mình ở trong xe, vùi mặt dưới gối, khóc khe khẽ. Đó không phải là khóc, chỉ là không nhịn không, nước mắt cứ chảy ra liên tục không ngừng.
164 Mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo và buồn tẻ. Mỗi ngày đều không ngừng sao chép kinh Phật, có lúc, ngay cả trong mơ cũng đều là Phạm Văn(* văn tự Ấn Độ cổ) quen thuộc kia.
165 Đảo mắt, đã đến đêm 30 – đêm giao thừa. Bên ngoài, tiếng pháo trúc(*) không ngừng vang lên. Toàn bộ Viên Hoa Trấn đều đắm chìm ở một nơi, là trong vui mừng hoan hỉ.
166 Tình trạng nôn mửa vẫn còn một ít, cũng ăn không hết thức ăn. Đã nhiều ngày, đối với đại thiếu gia áo gấm mà nói, đó thật sự là một hành hạ. Hắn nắm chặt tay ta, yếu ớt nói: “Bản thiếu gia không muốn sống, van ngươi đem bản thiếu gia bỏ ở trên sông cho cá ăn,….
167
168 Trận chiến kia, các vị Vương gia đều ở tại đất phong của mình mà xem hổ đấu. Nhưng trong số Vương gia đó, có người đứng ra giúp đỡ Quân Lâm. Thật ra, ta cũngnên sớm nghĩ tới Quân Vũ, hắn vốn không phải là người biết an phận.
169
170
171 Đỗ Diệc Kình khẽ cười và nhìn ta đầy thâm ý, nói: “Đệ thích cái gì, ghét cái gì, hoàng huynh đều nhớ kỹ. ”Rõ ràng là hắn đang ngầm cảnh cáo ta đừng mơ tưởng đem đệ đệ bảo bối của hắn trốn khỏi cung, nếu không sẽ không tha cho ta.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50