1 Kinh thành Hạo Nguyệt quốc gần đây rất là náo nhiệt. Đầu tiên là cùng Thu Kế quốc ký hiệp ước hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, lại gả Nguyệt Hồ công chúa cho hoàng thái tử của Thu Kế quốc, cuối tháng này là ngày tiễn công chúa đi Thu kế quốc thành thân.
2 Cửa lớn hoàng cung Hạo Nguyệt quốc có hơn mười đội nhân mã đang đứng, đi đầu là một nam tử thân hình cao lớn cường tráng, một thân trang phục đen tuyền.
3 Nguyên Phi Ngạo ra khỏi hoàng cung, vừa mới lên ngựa, liền nhìn thấy một tiểu đồng áo xanh hướng hắn hành lễ. “Là Nguyên tướng quân phải không? Đây là bái thiếp của Thiếu Đông nhà nô tài.
4 “Đau quá…”Nghe được tiếng rên rỉ của tiểu đồng, Nguyên Phi Ngạo đang ăn cơm chiều liếc mắt hướng về phía tiểu tử đang cuộn tròn trong góc kia. Đứa nhỏ này nhìn thì âm hiểu ác độc, nhưng xương cốt thân mình lại thật mảnh mai, vặn gãy cánh tay hắn lại làm cho hắn hôn mê một ngày, một buổi tối sắp xếp ổn thỏa cho cả một đại đội ở tại huyện nha Túc huyện, hắn cũng không có tỉnh lại.
5 Đêm khuya, Nguyên Phi Ngạo cầm lấy bản đồ phòng vệ biên phòng, sau khi cẩn thận tỉ mỉ so sánh đối chiếu, nói với Tiêu Điển “Năm quận ở Đông Nam cứ bố trí như vậy, Tây Bắc thì cần sửa lại một chút.
6 Tuy rằng lúc trước Nguyên Phi Ngạo có từng nhắc qua, nhưng việc khốn cùng của Diêm thành đã làm cho Song Nhi vừa bước xuống xe ngựa phải lắp bắp kinh hãi.
7 Tiêu Điển không tìm được Đặng Lan tướng quân ở trong phủ của hắn, bởi vì Đặng Lan đã ra khỏi thành đi tuần tra, sáng sớm hôm sau mới trở về, cho nên Nguyên Phi Ngạo ra lệnh cho tất cả nhân mã trước tiên chờ ở khách điếm, ngày thứ hai an bài tiếp.
8 Nhưng hắn từ trước đến nay luôn không thích bộ dáng của những tên hay hất hàm sai khiến người khác, nhưng bộ dáng này của Song Nhi thật ngây thơ, cũng không làm cho hắn chán ghét, thậm chí còn nhìn đến xuất thần.
9 Dù Song Nhi có suy nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ tới theo lời Nguyên Phi Ngạo “dùng tốt”, là nửa đêm đi theo hắn tuần tra trong núi. Thời tiết đã chuyển lạnh, ban đêm không khí trong núi lạnh hơn rất nhiều so với bình thường, hơn nữa hôm trước trời mưa, đường lầy lội, đường trong núi rất khó đi.
10 “Tướng quân!. . . ngài không thấy nơi này rất kì quái sao?”Song Nhi ngồi trên cái ghế gần cửa sổ, nàng bỗng dựa vào cái ghế, đưa mắt nhìn xung quanh. “Làm sao vậy?” Nguyên Phi Ngạo cũng đói bụng hắn rót cho mình nửa chén cháo.
11 Diêm thànhNửa đêm, một vị đại phu ở trong thành bị Tiêu Điển dựng thẳng dậy, túm trực tiếp đến Đặng Lan tướng quân phủ, ông ấy nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình sẽ xem bệnh cho ai, chỉ thấy ánh mắt hung thần xung quanh nhìn mình lom lom, hết sức dọa người.
12 Hắn cúi đầu, tâm cứng rắng nói “Trong quân cuả ta, trừ bỏ quân kỹ ra không còn nữ nhân khác, ngươi muốn ta giải thích thân phận của ngươi như thế nào cho quân lính bên dưới đây?”Song Nhi hô nhỏ một tiếng, vội vàng lấy tay sờ sờ lên mặt, vừa sờ nàng đã biết rồi.
13 “Tướng quân, các người trong triều vẫn luôn đấu đá với nhau sao?” buổi tối Song Nhi tò mò hỏi“Cũng không phải là tất cả, chính là đồng liêu trong triều cũng không tránh khỏi có lúc bất đồng ý kiến.
14 Bí mật của Nguyên Phi Ngạo và Song Nhi tất nhiên là không thể nói cho người ngoài biết, nhưng Song Nhi vui mừng đến luôn hiện ra trên mặt không che giấu được, đến ngay cả Tiêu Điển cũng nhìn ra dấu vết.
15 Tuyền thành là thành ở biên cương lớn nhất Hạo Nguyệt quốc, mười mấy năm nay là Nguyên Phi Ngạo đóng quân canh giữ ở đây, nhưng từ lúc theo hắn vào thành đến bây giờ, trừ bỏ lính canh giữ thành nhiệt tình chào hỏi bọn họ, người dân trong thành chỉ ở xa xa gật đầu chào hỏi bọn họ.
16 Buổi chiều Nguyên Phi Ngạo từ quân doanh trở về, vừa vào cửa liền hỏi “Tên tiểu tử kia buổi tối đã ăn gì chưa?”“Đã đưa qua đó, nhưng hắn nói mệt mỏi, muốn ngủ một chút, kêu chúng ta bưng ra.
17 Trước cổng tròn thật quỷ dị ba người chăm chú nhìn nhau, trầm mặt một lúc, phía sau Cổ Liên Thành bỗng có một nam nhân đi ra, không kiên nhẫn nói “Liên Thành, làm gì trì hoãn lâu như vậy? không phải nói là ta cùng ngươi trực tiếp vào phòng Nguyên Phi Ngạo sao?”Nguyên Phi Ngạo nghe tiếng không khỏi kinh sợ, vội vàng hành lễ “Tham kiến bệ hạ.
18 Hắn vươn tay ra, Nguyên Phi Ngạo chuẩn bị vỗ một cái, ngoài cửa bỗng có một người vọt vào, kéo hắn qua một bên, sao đó vỗ vào tay Cổ Liên Thành một cái.
19 Dựa theo chỉ dẫn của binh già kia, rất nhanh Cổ Vô Song đã tìm thấy mấy cây liễu và một loạt phòng màu hồng kia. Xa xa liền thấy có mấy binh lính khác cười cười đi vào Hồng doanh.
20 Tướng quân phủ…Một đám người ầm ầm bị đưa đến trước mặt Nguyên Phi Ngạo, hắn đang đứng ở đình nghĩ mát kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn không nói một câu, cho đến khi ánh mắt nhìn thấy Song Nhi trong đám người mới trầm giọng hỏi “Sao thế này?”“Tướng quân, là tiểu tử này khiêu khích thuộc hạ trước…” hắn ra tay trước có lợi nóiHắn lạnh lùng liếc người nọ một cái, khiến cho đối phương lập tức im miệng, không dám nhiều lời nữa.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 35