61 Hắn ép cơ thể sát lại gần, áo ngoài đã bị cởi ra chỉ còn cách lớp áo lót mỏng, vị trí mẫn cảm nhất trên cơ thể hắn để ngay bụng ta, làm ta phát run. Khụ, ta khóc.
62 Hắn cười nói:“Đây là nha hoàn thuộc hạ đặc biệt vì phu nhân mà lựa, gọi là Liễu Nhi. Phu nhân nếu cảm thấy không hài lòng, thuộc hạ lại vì ngài mà đổi.
63 Nàng cười khiến cả người ta run rẩy, cắn răng, giựt tay ra khỏi tay nàng. Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, sau đó nàng quay lại ra lệnh cho Diễm Ngọc:“Kéo ra ngoài đánh, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện.
64 “Ngươi là. . . . . . Không, điều đó không có khả năng!”Ta lui lại một chút, nhưng mà không cẩn thận, ngã nhào trên sàn nhà lạnh như băng, rất đau nhưng không bằng nổi đau trong lòng.
65 Ta biết lần này Vân Lan tới cũng chỉ là vì muốn chế giễu ta. Nàng nói cho ta biết chân tướng tàn nhẫn kia, từng câu từng chữ như rót vào tận sâu đáy lòng ta.
66 Đứng ở bên ngoài cả đêm, ngay cả sợi tóc dường như cũng bôi lên một tầng sương lạnh. Cho tới sáng, ta phát sốt. Cả người rất nóng, rất khổ sở. Liễu Nhi mời đại phu đến bắt mạch, nói là nhiễm phong hàn, cộng thêm thân thể ta yếu, cần ở trong phòng tĩnh dưỡng thật tốt, không thể để bị lạnh lần nữa.
67 Lúc Liễu Nhi đi vào hầu hạ ta liền nhìn thấy đệm chăn bừa bộn, trên người ta còn có dấu ấn mà hôm qua Quân Lâm lưu lại, ánh mắt lóe lên. Nhưng nàng không hề nói chúc mừng ta như trước nữa, có lẽ là nàng đã nhìn ra, hắn muốn ta không phải bởi vì sủng ái.
68 Trong mắt Vân Lan hiện lên một tia ác độc, nàng nghiêng người cầm lấy y phục trong tay nha hoàn, nhét vào trên mặt của ta, giọng nói đầy khinh miệt:“Thế nào, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư của mọi người à? Ta đã gữi lời xong, còn có đi hay không tùy ngươi.
69 Dường như hắn còn mang theo nụ cười nho nhã, ta không biết hắn là ai, ta chỉ là rất khẩn trương, rất khẩn trương!Đôi tay không an phận xoắn chung một chỗ, không biết nên tiến hay lui.
70 “Đừng sợ. ”Nam tử bên cạnh nhìn ta cười ôn hòa, lôi kéo ta tới trước, nhìn Quân Lâm nói:“Mạt tướng vô ý lạc đường, đang muốn nhờ nha hoàn này dẫn đường thì Vương gia đã đến rồi.
71 Tiết Tùng Ninh kéo ta qua ngồi, ta hơi lúng túng, đừng nói là hắn muốn ta ngồi cùng nha. Quân Lâm ngồi ở vị trí dành cho gia chủ cũng nhìn thoáng qua ta một cái, mà dường như ta cảm nhận được có một tia tức giận.
72 Ta cho là, ta chỉ muốn lấy nàng ra để trả thù, nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng chật vật, đáng lẽ ta nên cảm thấy rất cao hứng. Nhưng mà, mỗi một lần nhìn nàng như vậy, ta lại cảm thấy thật không thoải mái.
73 Ta nghĩ ta đã say, nếu không tại sao lại nhìn thấy cảnh tượng mờ mờ ảo ảo như vậy? Dường như tâm tình của ta rất tốt, không ngờ say lại tốt như vậy. Sớm biết điều này, ta liền ngày ngày uống rượu.
74 Nha đầu dẫn ta đi tới một viện, rồi nói với nha đầu trong viện đó:“Đi bẩm tiểu thư, nói Loan Phi cô nương tới. ”Nha đầu kia nhìn ta một cái, rồi gật đầu, xoay người vào bên trong.
75 Dù cho trước kia ta còn là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng chưa từng đi ra ngoài dạo chơi lấy một lần. Nhìn các mặt hàng rực rỡ đủ loại được bày bán la liệt trên đường, khiến ta chợt cảm thấy có chút xót xa.
76 Chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Tiết Vị Ương mở miệng thành thạo nói:“Vẫn là như cũ, và nhanh một chút nha. ”“Được!”Tiểu nhị cười, đi xuống. Chỉ chốc lát sau, trà liền lên tới.
77 Nha đầu đi ở phía trước dẫn đường, có lẽ là mới vừa rồi bị Tiết Vị Ương quát, cho nên dọc đường đi, một câu nàng cũng không nói. Ta cảm thấy có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được nên nói cái gì để làm dịu bầu không khí.
78 Không phải là ta, không phải là ta. Nhưng, hắn sẽ tin sao? Rất nhanh sau đó, có người nghe tiếng mà đến. Tiết Vị Ương cũng tới. Nàng vội vàng chạy tới, lôi kéo Tiết Tùng Ninh hỏi:“Ca, huynh có bị gì không?”Sau đó, nàng nhìn ta với ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, nàng đưa tay chỉ ta:“Thì ra đây chính là mục đích ngươi vào phủ tướng quân? Ca, từ đầu muội đã nói nàng là người của Lâm Vương phủ, Lâm Vương ghi hận huynh không quy thuận hắn, cho nên mới tìm mọi cách trừ khử huynh!”Ta kinh hãi, bởi vì lời nàng nói.
79 【 Loan Phi 】Ta cảm thấy mình như một kẻ vô tri vô giác, cũng không biết là người nào đã dẫn ta về phòng, mọi chuyện đều không rõ ràng. Hình ảnh nha đầu miệng đầy máu tươi, rồi chợt nhắm hai mắt lại, cứ lẩn quẩn trước mặt ta.
80 Tiết Tùng Ninh đứng lên, đưa lưng về phía ta, mở miệng nói:“Trước kia, ta thật sự nghĩ ngươi là nha đầu ở Lâm Vương phủ. ”Ta cả kinh, không hiểu lời của hắn là có ý gì.