1 “Công tử, thật sự xin lỗi người, đều do hai lão đây hàng ngày dạy dỗ không nghiêm, dung túng tiểu nữ làm bậy, mới để cho nó làm hại công tử, khiến người ngất đi.
2 Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục lên đường, cuối cùng hai ngày sau cũng đi tới Tuyệt Đỉnh sơn. Trên đường đi không ngừng cười cười, nói nói bởi vì bên người luôn có Tiền Tiểu Phúc trò chuyện, khiến Nam Cung Kiệt quên đi mệt nhọc.
3 “Sao? Mùi rượu lần này thế nào?”Hơn một tháng qua, hai người cùng nhau vừa nghiên cứu vừa tham khảo, làm thử ra hơn mười loại rượu. Đáng tiếc mùi vị vẫn không được như mong muốn.
4 “Cái gì? Con muốn đi thành Vĩnh An tìm Nam Cung Kiệt sao?” “Con điên rồi sao? Loại đàn ông đã phụ lòng con như vậy, con vì cái gì mà muốn đi tìm hắn?”“Thật là không có mắt mới gặp phải một tên đểu cáng như thế, ta thấy hắn ở tại nhà chúng ta mấy ngày này thực chất là muốn lợi dụng Tiền Tiểu Phúc giúp hắn cất rượu.
5 Tiền Tiểu Phúc đi ra từ cửa phòng Nam Cung Kiệt, trong lòng rủa tên ai đó sống không bằng chết. Huynh ấy nói dối mà không biết ngượng! Nếu trong khoảng thời gian huynh ấy đi Nghi Xương, như vậy Thanh Cánh ở tại thôn Lan Sơn là ai? Chẳng lẽ là hồn phách của huynh ấy sao?.
6 Sáng sớm hôm sau, Tiền Tiểu Phúc rón ra rón rén từ phòng Nam Cung Kiệt đi ra. Nàng sao có thể tin nổi chuyện tối hôm qua, từ một nụ hôn dẫn đến tình trạng không cứu vớt nổi kia.
7 “Thái tổng quản, vì sao những gì ông đọc cho ta nghe lại khác xa với nội dung trang chủ đọc vậy?” Tiền Tiểu Phúc nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại: “Trang chủ rõ ràng nói, trong giấy khế ước này, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ta đúng ra được ba lượng bạc thì nay tăng lên mười lạng bạc, mỗi tháng bản thân còn có thêm bốn ngày được tự do thoải mái làm việc riêng của mình.
8 “Thái tổng quản, cháu có chuyện này muốn nhờ ông giúp. Chuyện cháu cất rượu, ông tuyệt đối không thể nói cho người khác biết. Đặc biệt là trang chủ!. ” Tiền Tiểu Phúc úp úp mở mở nhìn Thái tổng quản, sau đó liền bắt tay vào công việc lớn nhỏ để chuẩn bị cất rượu, nàng muốn nhanh chóng hoàn thành ‘duyên định ngàn đời’.
9 Thời gian dùng bữa tối, Nam Cung Kiệt đột nhiên truyền lệnh hôm nay công vụ bề bộn, bữa tối trực tiếp sai hạ nhân có thể về phòng để ngủ. Mệnh lệnh này thoáng cái làm tất cả mọi người trong Nam Cung phủ cảm thấy kì quái.
10 Tiền Tiểu Phúc không trả lời câu hỏi của Châu nhi, nàng nhìn thẳng Nam Cung Kiệt: “Những lời cô ấy nói, chàng đều tin sao?” Thanh âm của nàng run rẩy.
11 “Nếu có một ngày huynh không làm được yêu cầu của muội, chỉ hi vọng huynh có thể đem ‘duyên định ngàn đời’ cho mọi người Đông Thần quốc biết đến, ai cũng có thể thưởng thức được hương vị tuyệt vời của nó, còn muội.