1
"Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai" (1)
Hòa thượng Không Ý ngồi ở trên một khối đá giảng giải cho chúng ta về Phật pháp, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt ta hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?".
2
Vì sự có mặt của ta nên tiểu nữ oa kia được đặt tên tên là Tương Tư, tên đầy đủ là Tiết Tương Tư.
Mệnh số của Tương Tư thật ra không tệ, sinh ra là con nhà danh gia vọng tộc, lại là con một, mọi người trong nhà đều rất sủng ái.
3
Từ đó ta liền đi theo tên tiểu công tử Tô Niệm Trần này.
Đêm đến, ta nhoài người tới bên người Tô Niệm Trần nhìn hắn, nghiên cứu kỹ càng xem hắn có đúng là nhân duyên của Tương Tư không.
4
Cũng may Ức Cẩn không ở xa ta lắm, nàng nói vẫn có thể dõi theo ta. Vì thế ban đêm Ức Cẩn liền tới đây, có điều nhìn thấy hoàn cảnh của Lạc Trần lúc này, cũng không khỏi chau mày.
5
"Ngươi là ai?" Lạc Trần chậm rãi đứng lên, trong bóng đêm tựa vào giường nhìn ta.
Tuy âm thanh cực khẽ, nhưng cũng khiến ta luống cuống. Dù sao để người phàm thấy được cũng không phải chuyện tốt, ta hít một hơi, đang nghĩ đến chuyện phải làm phép khiến hắn quên chuyện này đi thì câu nói tiếp đó của Lạc Trần khiến ta lưỡng lự.
6
Thời gian ở dưới trần gian rất ngắn ngủi, ta mới ngủ được mấy giấc, thỉnh thoảng còn cùng Lạc Trần nói chuyện, nháy mắt Lạc Trần cùng vị tiểu công tử mà hắn đi theo đã thành những mỹ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi rồi.
7
Bỗng có một âm thanh phá vỡ bầu không khí im lặng, người đến chắc cũng là đi ra từ yến tiệc.
"Là tiểu thư Tiết gia?" Âm thanh của nam tử nghe có chút khàn.
8
Sau đêm yến, Lạc Trần một mình trên một chiếc xe ngựa hồi phủ. Hắn gọi ta vài tiếng, nhưng trong lòng ta vẫn đang khó chịu với hắn, liền giận dỗi không đáp lại.
9
Tương Tư đi vào trong, lại nhìn xung quanh một lượt, rồi mới thật cẩn thận ngồi xuống. "Trần ca ca, ngươi thật sự không lấy người kia sao?"
Lạc Trần điềm nhiên gật đầu: "Không lấy"
"Vậy.
10
Sang ngày hôm sau, sự im lặng giữa Lạc Trần và Tương Tư biến mất. Mọi người trong Tiết gia đều rất cao hứng, không còn quản giáo nghiêm Tương Tư nữa, ngược lại còn để nàng tự do chạy khắp nơi.
11
Lặng im một hồi lâu, Lạc Trần bỗng cất tiếng hỏi ta: "Tiểu Linh Nhược, ngươi có thể lại hóa ra hình người nói chuyện với ta được không?"
"Ừ, có thể thì cũng có thể, nhưng tại sao ta phải hóa ra hình người làm gì?" Ta lăn qua lăn lại ở trên bàn, kỳ thật bồ đề nào có tên thì có thể hóa hình người.
12
Không đến mấy ngày, phủ của Lạc Trần đã an trí ổn thỏa.
Thế là Lạc Trần không ở lại Tiết gia nữa mà mang ta tới phủ riêng của hắn. Nơi này tuy không khí thế bằng Tiết phủ, nhưng cũng có nét thanh nhã.
13
Tình cảnh lúc này có chút kỳ quặc, hoàng đế ngồi ở chính điện, còn hồng y nữ tử, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi cười khanh khách đứng bên người hắn làm nũng.
14
Hoàng đế nhíu mày, còn vẻ mặt công chúa trở nên hoang mang. Ta có một chút không an tâm, tuy Lạc Trần thông minh, nhưng đắc tội với hoàng đế là không thể được.
15
Tiết lão gia rời đi rồi, ta không nhịn được gọi Lạc Trần.
"Này, ngươi sẽ thắng hắn chứ?"
Lạc Trần gỡ túi hương, đem theo ta vào thư phòng, lại lấy ta ra ném về phía mặt đất.
16
--> Nhiệm vụ của ta là giúp Lạc Trần cầu thân Tương Tư chuyển thành đốc thúc Lạc Trần ra sức lập công lớn để cưới được Tương Tư về.
Vừa khéo, ngày hôm sau trong triều đình liền có tấu thượng nói rằng thế lực trên giang hồ có thể sẽ ảnh hưởng đến triều đình, vì thế ngay trong buổi sáng hôm đấy, hoàng đế mắt sáng lên, liền chỉ điểm Lạc Trần đi giải quyết việc này.
17
--> Đến ngày thứ bảy sau khi rời thành, Lạc Trần đưa ta tới Hàn Châu, nơi này cũng chả khác nhiều so với mười năm trước. Lạc Trần cố ý nán lại vài ngày, vừa đúng lúc đang vào mùa mưa, hắn liền kéo dài lịch trình ra.
18 Trên đường lúc này vô cùng náo nhiệt, Lạc Trần nhìn chả giống người bị giáng chức gì cả, mà giống một công tử nhà giàu hơn. Thấy cái gì cũng mua, còn đều ném đồ cho ta cầm.
19 Thấy người này nói vậy, ta liền quay lại nhìn Lạc Trần, khẽ hừ hừ, rồi mới xoay người tiếp tục vật lộn với cái đũa.
Thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, Lạc Trần lại tiếp tục nói: "Vậy.
20 Sau khi rời tửu lâu, Lạc Trần lại mang ta tới một cửa hàng ngoại. Cửa hàng này không hề nhỏ, ước chừng cũng có ba tầng lầu, mà người ra vào cũng rất nhiều, có điều toàn là nữ tử.