21 Đi quanh cửa hàng, lầu một toàn quần áo kiểu dáng dễ thương, lên lầu hai lại là quần áo trang nhã.
"Tiểu Linh Nhược, ngươi có nhìn trúng bộ nào không?"
Ta nhìn quanh rồi tia được một bộ y phục màu xanh lam, kiểu dáng đơn giản, liền chỉ vào nó.
22 Sau đó Lạc Trần cũng không có động tĩnh gì, chỉ ngồi nhìn bức tranh trên bàn, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Ta liền ngủ một giấc trong túi hương.
23 Lạc Trần làm cho ta kiểu tóc của tiểu công tử, nhìn rất thông minh sáng sủa, sạch sẽ hoạt bát. Ta rất vui, cứ lôi lôi kéo kéo hắn chạy ra bên ngoài.
"Xem ngươi vội vàng chưa kìa! Trông chả giống tiểu Phật tử một chút nào".
24 Sau khi đưa bọn ta vào phòng, gã sai vặt cung kính cúi người: "Xin hai vị công tử ngồi chờ ở đây, Tiểu Cầm cô nương sẽ nhanh lên đây".
Lạc Trần gật đầu, rồi kéo ta ngồi xuống.
25 Ta đang nghĩ ám hiệu cho mình thì giọng điệu hai người ngoài kia đã trở nên rất nghiêm túc.
Tiểu Cầm nói: "Công tử nán lại Hàn Châu mấy ngày, giáo chủ Càn Khôn giáo hai ngày sau sẽ đến Hàn Châu, đến lúc đó tất có cơ hội tiếp cận.
26 Editor : Vũ Linh
Ta và Lạc Trần ra khỏi Túy hoa lâu, hắn mang ta đi dạo phố xá về đêm.
"Hóa ra trần gian lại náo nhiệt như vậy. . . . " Ta thấy mọi người lui tới các tiểu quán, cảm thấy rất mới lạ.
27 Editor : Vũ Linh
Mọi người đều rất vui vẻ, cảnh tượng vô cùng sầm uất, người người cười vui, xung quanh đều là tiếng nói ồn ào. Nhưng từ trước đến nay ta ở Ly hận thiên đã quen tĩnh tại, thanh thản, bây giờ gặp cảnh này có chút không thoải mái.
28 Không biết có phải là Lạc Trần nhìn ra tâm tư của ta không mà hắn liền đi tìm chủ quán kia.
Ta liền ngăn Lạc Trần lại, lắc đầu nói: "Đó đều là số mệnh rồi, bây giờ chúng ta có cứu thì về sau chúng cũng sẽ bị bắt lại thôi.
29
Qua một lúc, ta vẫn như cũ chưa bắt được con cá nào. Ta thật sự rất buồn, ta quay lại thì thấy Lạc Trần đang nhìn về phía dòng người.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lạc Trần liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, chúng ta đi nơi khác xem”.
30
Ta cứ lêu lổng khắp Xuyên Thủy Tự, đúng lúc đang chán đến đỉnh điểm thì nghe được có người gọi ta.
"Linh Nhược cô nương?"
Vừa nghe đã biết là Nam Cung Ngự Thiên, ta không muốn đáp lại hắn, vì thế coi như không nghe thấy gì mà đi tiếp.
31 Hóa ra khóc rất thoải mái, vì thế ta khóc càng lúc hăng say, càng lúc càng to giọng, vừa khóc vừa luôn miệng trách mắng Lạc Trần.
"Ngươi thật vô tâm vô phế! Tốt xấu gì ta cũng theo ngươi nhiều năm như vậy! Lúc trước ngươi bị bệnh cũng là ta ở bên cạnh chăm sóc, phải mất rất nhiều sức lực mới cứu được ngươi.
32 Trong lúc ta đang bị mắc kẹt trong rắc rối thì lại có người đến "góp vui".
"Vị công tử này thật đúng là "cửa ải khó" của các mỹ nhân. . . " Trong đám người truyền ra một âm thanh, hơn nữa là âm thanh của nam nhân, người khác không nhận ra, nhưng ta vừa nghe đã biết đó là Nam Cung Ngự Thiên.
33 Nam Cung Ngự Thiên thật khiến cho ta có chút không hiểu. Đang ngẩn ngơ thì bị Lạc Trần kéo lại, ta va vào người hắn.
Ta xoa xoa cái trán. Lạc Trần hơi gầy, trên người cũng không lấy đâu ra mỡ, cho nên ta va phải thấy rất đau.
34 Chúng ta gấp rút lên đường. Đi tới sườn núi ở vùng ngoại ô mới có chỗ nghỉ chân. Có rất nhiều người nghỉ ở đây, họ mặc y phục màu sắc khác nhau, dường như để phân biệt môn phái.
35 Lúc này trên đài lại có một cắp đôi khiêu chiến tiếp. Ta thấy rất phấn khích, hai người một đao một kiếm, ở trên đài tiếp chiêu rất kịch liệt.
Lúc sau trên đài lại đổi người, ta xem nhiều bỗng có chút mệt, liền kéo Lạc Trần qua một bên ngồi nghỉ ngơi.
36 Không biết có phải ta quá tự tin hay không mà những người xung quanh đều trố mắt lên nhìn ta, khiến ta đành nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Cung Ngự Thiên.
37 Nam Cung Ngự Thiên kéo tay ta lại không cho đi, cũng may lúc này Lạc Trần phi thân qua đây.
"Tiểu Linh Nhược, ngươi thật đúng là kẻ vô tâm vô phế".
38 Ta và Lạc Trần cứ ngồi vậy cho tới chiều, đến lúc ăn tốihắn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nói chuyện với ta: "Đói chưa?"
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
39 "Tiểu Linh Nhược!". Lạc Trần chăm chú nhìn ta, ta liền cứng người không dám nhúc nhích, hắn khẽ mở miệng nói: "Ngươi cũng biết hành động của ngươi hôm nay đem lại không ít phiền toái.
40 Ta đưa tay dò xét hơi thở của nam nhân đó, quả nhiên hơi thở đang rất mong manh. Lại nhìn ngực hắn đang tỏa ra đầy tà khí. Ta kiểm tra khắp thân thể hắn, thầm than.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 10