41 Ta bĩu môi, yêu quái này thật là cố chấp. Lạc Trần thở dài nói: "Xem ra trong mắt Tiểu Linh Nhược ta không quan trọng bằng sự an nguy của thế nhân".
Ta hít sâu: "Nếu hy sinh một người để cứu một người thì đành phải làm thế.
42 Một lát sau có người mang đồ ăn đến thật, nghĩ đến Lạc Trần còn chưa ăn gì nên ta phần cho hắn một chút.
Đến khi hắn quay lại ta liền làm phép đem phần điểm tâm còn nóng hổi tới trước mặt hắn.
43 Hôm sau Lạc Trần đưa ta về lại nhà cũ. Bây giờ chẳng còn ai nhớ nổi Tô gia năm ấy. Lúc ta và Lạc Trần tới nơi, chỗ đó đã là nhà của người khác rồi. Thấy mặt hắn lạnh đi, ta không khỏi thở dài.
44 Lạc Trần không để ý, chỉ nhìn đứa bé kia, rồi quay sang hỏi ta: "Bà ta còn có thể sống được bao lâu nữa?"
Ta lắc đầu: "Không phải ngày mai thì cũng là ngày kia!"
Lạc Trần gật đầu: "Chúng ta đi thôi!" rồi kéo ta đi.
45 Lúc chúng ta rời khỏi chỗ dó không lâu thì người quan phủ tiến vào, không biết đứa nhỏ kia sẽ ra sao?
"Lạc Trần, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lạc Trần nhìn ta, hơi nhíu mi nói: "Tiểu Linh Nhược, ngươi có thấy ta quá tàn nhẫn không?"
Ta giật mình, lắc đầu, "Nếu ngươi đang nói về đứa nhỏ kia, ta cũng rất thông cảm".
46 Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ta cùng Lạc Trần lại xuất phát lên đường tới lễ tế của Càn Khôn giáo. Lễ tế không tổ chức ở trong thành, mà là ở trên núi Lâm Thủy.
47 Nam Cung Ngự Thiên đưa ta đi quanh quẩn, đi một lúc lâu cuối cùng cùng lên được đến đỉnh núi của Càn Khôn giáo. Ta ngước mắt nhìn lên thì thấy có một khối bia, có khắc ba chữ thật to "Càn Khôn giáo".
48 Người thứ hai vào điện chính là Lạc Trần. Lúc vào trong, nhìn thấy ta đã đứng sẵn đó, trong mắt Lạc Trần có chút kinh ngạc, nhưng biểu cảm đó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
49 Hóa ta ngoài điện Khuynh Phàm nhìn thì giống như xa rời thế gian, nhưng bên trong lại hoàn toàn hoa lệ. Thiên điện mà ta ở tuy đơn giản mộc mạc hơn nhiều, nhưng vẫn là giường cao gối êm, thơm mát, ấm áp vô cùng.
50 Nam Cung Ngự Thiên ngâm nước không biết bao lâu rồi, ta rất hoài nghi không biết liệu có phải hắn đang ngủ trong đấy không?
Bỗng nghe hắn lên tiếng, "Đồ nhi ngoan, lại đây ngâm mình với sư phụ một lát đi".