1 Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang. Tổ tiên nàng là kẻ cướp, cho nên nàng trời sinh đã là kẻ cướp. Ông tổ nhà nàng vừa có đức vừa có tài, đi đầu khởi nghĩa, thành thủ lĩnh băng cướp.
2 Sơn Đại Vương, phàm vừa nghe cái tên như thế sẽ liên tưởng đến một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, giọng nói to lớn, cử chỉ thô tục, bộ mặt hung hãn, cao lớn như ngọn núi nhỏ, nhưng Sơn Đại Vương trước mắt này, không chỉ dáng dấp thanh tú phóng khoáng, còn là một mỹ nhân khó gặp.
3 Đột nhiên, Đồng Ca cảm thấy một tầm mắt tìm tòi mãnh liệt hướng về mình, nàng chợt quay đầu lại, trong đám người bắt gặp tầm mắt Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh tự có một loại khí thế áp đảo nguời khác, cho dù hắn tận lực thu liễm, vẫn không cách nào coi thường sự hiện diện của hắn.
4 Đồng Ca không trở về võ quán mà dùng khinh công chạy về phía sơn trại. Cặp râu cá trê kia đã theo Đồng Ca từ năm nàng 13 tuổi, nàng rất ít khi gỡ xuống trước mặt mọi người, bởi vì nếu thấy được gương mặt thật của nàng người nhìn đều sẽ bị kinh ngạc.
5 Bóng đêm mông lung, ánh trăng trên cao hòa với sương mù phủ thêm cho núi Tấn Vân một tầng lụa mỏng yên tĩnh mà u nhã. Sơn trại xây ở trên núi, ngoài sơn trại cơ quan trùng trùng, sơ ý một chút sẽ bị chôn thân trong hố bẫy, đây là do tổ tiên Đồng Ca vì phòng ngự và tự vệ mà thiết kế ra.
6 Đoàn Thịnh đang ở trong một ngôi nhà nhỏ thanh tĩnh mà dưỡng thương. Chuyện sát thủ khiến hắn ý thức được tình cảnh nguy hiểm, có người muốn lấy mạng hắn, về phần là ai, trong lòng hắn đã biết!Đoàn Lâm gởi tin không thấy hồi âm, mà Sở Mộ vốn nên đến từ lâu cũng mất đi bóng dáng, những điều này có nghĩa gì?Đoàn Thịnh nhẹ giọng than: “Gốc đậu nấu hạt đậu, đậu ở trong nồi khóc, cùng một gốc sinh ra, sau đốt nhau quá gấp?”Trong lòng Đoàn Thịnh có chút bi thương, sinh trong nhà đế vương, vừa là may mắn, cũng vừa là bất hạnh.
7 Ngày nhìn như gió êm sóng lặng, thực ra lại là sóng ngầm mãnh liệt. Phi Thiên Lâu, xa có thể thấy núi sông, gần là phố chợ phồn vinh, là nơi cao nhất của thành này, cũng là chỗ ngắm cảnh tốt nhất.
8 “Các vị không cần phiền vậy đâu, đều làm nền thôi mà. ”Người truyền lời vừa nói xong, các ‘mỹ nam’ đều ngơ mặt ra, đầu tiên là kinh ngạc nhìn người nói, tiếp theo là vẻ mặt thất vọng đau khổ, sau đó nghiến răng nghiến lợi, vẻ hung hăng, làm như trong nháy mắt cừu nhỏ đã biến thành sói xám lớn.
9 “Đừng vội đi, ta còn có vũ khí bí mật. ” Tôn trưởng lão thần bí nói. Đồng Ca bước chậm lại, từ từ dừng bước, từ từ quay đầu, từ từ xoay người, vốn tưởng tránh được một kiếp, không ngờ cuối cùng vẫn còn một quả bom nổ chậm, nổ cho nàng choáng váng!“Vũ khí bí mật?” vẻ mặt Đồng Ca cực kỳ quỷ dị.
10 “Cái gì vậy?!” Đồng Ca khó hiểu mở ra, vừa thấy liền trợn tròn mắt, thì ra là tranh yêu tinh đánh nhau. . . . . . . . . Quyển sách trên tay như là củ khoai lang nóng bỏng tay, bị Đồng Ca ném đi.
11 “Ta mặc kệ hắn mặc cái gì, dù sao ta không muốn mặc bộ này. ” Nàng vừa nói vừa giật cây trâm trên đầu xuống. Đồng Ca thế này quả là làm khó bà mai Trương.
12 Lễ xong, đưa vào động phòng. Bà mai Trương do dự, không biết nên đưa ai vào hỉ phòng trước đây?“Đồng đại ở lại! Đồng đại ở lại!” mọi người đồng thanh hô to.
13 Đồng Ca cả đêm mộng đẹp, không chỉ ngủ ngon, bên cạnh còn có một chiếc gối ôm mềm mềm ấm ấm, nàng thoải mái lật người, cả tay chân bám vào gối ôm như gấu Koala, mơ hồ ngủ tiếp.
14 “A a, làm sao có thể!” Tôn trưởng lão gần như phát điên, lão đang sốt ruột ôm cháu nha!“Nếu tướng công là người bất lực, vậy việc này hoàn toàn có thể.
15 Trong lúc đó, Tôn trưởng lão đang đứng đợi ở cửa, mỏi mắt chờ mong, bên cạnh là Giang Tiểu Thủy và bà mai Trương. “Đồng đại, Đoàn tướng công, rốt cuộc hai người đã về.
16 Đồng Ca trừng hắn một cái, vô tình thấy Tôn trưởng lão đang đến sau lưng hắn, đang nghĩ vì sao Tôn trưởng lão lại nổi giận đùng đùng thế kia, thì chỉ trong chớp mắt, Tôn trưởng lão đã xách cổ Giang Tiểu Thủy lên như xách một con gà con.
17 “Tôn trưởng lão, ngài làm gì thế?” Nhị Mao thấy Tôn trưởng lão đang dán lỗ tai vào cửa phòng tân hôn bèn hỏi. “Suỵt ~ đừng lên tiếng!”“Đồng. . . . . ” Nhị Mao chưa kịp nói tiếp, chớp mắt đã bị Tôn trưởng lão bụm miệng, “Bảo ngươi đừng lên tiếng, không nghe thấy hở?”Nhi Mao bướng bỉnh nói: “Tôn trưởng lão, mặt trời chiếu đến mông rồi, Đồng đại vẫn chưa rời giường, nên gọi họ dậy ăn sáng thôi.
18 Tôn trưởng lão híp mắt núp ngoài cửa phòng tân hôn, đợi cho trong phòng không còn tiếng động nữa mới vui vẻ đứng dậy rời đi. Đại vương rốt cuộc thông suốt, tâm tình lão rất tốt! Kế tiếp lão chỉ phải chờ bồng cháu nữa là được!Tôn trưởng lão bởi vì tâm tình rất tốt, nhất thời không ngủ được, lão chống gậy lượn lờ khắp nơi trong sơn trại, nhìn cái gì cũng thấy vui, nên đại phát thiện tâm, thuận đường làm hai ba chuyện tốt, đuổi đi một con chó trong cuộc tình tay ba, giúp con kiến đang khổ cực vác thức ăn đi qua chỗ dốc.
19 Đồng Ca gào to: “Thanh Sơn, ngươi là đồ không lương tâm, đã có Lưu Thủy còn dám vụng trộm, ngươi không thấy có lỗi với Lưu Thủy sao?”Tiếng thét của Đồng Ca làm hai con ngựa kia kinh sợ nhảy dựng, nhất thời hí vang.
20 Sở Mộ Hạnh nở nụ cười: “Đoàn Thịnh là bạn tốt của ta. ”“Đoàn Thịnh ?!” Đồng Ca bất ngờ hỏi, việc này cũng quá khéo đi!Sở Mộ Hành cười gật đầu. Đồng Ca thoải mái nói: “Bạn của Đoàn Thịnh cũng là bạn của ta.