1 Gần cuối hè, thành phố vẫn giống như một cái lồng hấp to lớn đậy nắp vào buổi trưa, oi bức khiến người ta khó thở.
Sau khi Nhan Hàm tắt lửa, nước sôi ùng ục trong nồi, cô không lập tức mở nắp nồi ra, mà tiếp tục đậy thêm năm phút.
2 Cậu, đừng, nằm, mơ. ”
Nhan Hàm nói từng chữ một trong điện thoại, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, cô xem như hiểu biết chân chính rồi, cái gì gọi là được voi đòi tiên.
3 Vết xe đổ vẫn còn, sau đó không ai dám lỗ mãng nữa.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu của sinh viên mới, bởi vì không ai muốn làm người đầu tiên, cuối cùng dựa theo số thứ tự sinh viên.
4 Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính, chiếu rọi cả bên trong phòng.
Bên ngoài cách đó không xa, từng đợt âm thanh khẩu hiệu trong trẻo vang dội truyền đến, cả phòng sinh hoạt ngoại trừ tiếng điều hòa, im lặng, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở.
5 Lúc Nhan Hàm tiến vào văn phòng của Khưu Qua, người đàn ông đang gọi điện thoại, anh ta giật mình nhìn về phía cô, mau chóng cúp máy.
Mẫn Tịnh ở đằng sau đóng cửa văn phòng, Khưu Qua quan sát Nhan Hàm, cảm khái nói: “Em thế mà biết đến công ty à?”
Nhan Hàm bị lời này của anh ta chọc cười: “Không phải anh bảo em tới sao?”
Khưu Qua quả thật bảo Mẫn Tịnh đi tìm Nhan Hàm, cơ mà anh ta không nghĩ tới, lần này cô lại dễ nói chuyện như vậy.
6 Lúc Nhan Hàm mang theo đồ uống xuất hiện tại sân trường, nhất thời trở thành một tiêu điểm của đám người. Bởi vì hiện tại cả đội đều đang nghỉ ngơi, mọi người ngồi dưới bóng cây che nắng.
7 Tới giờ ăn bữa tối, mưa bên ngoài còn chưa dứt.
Thế nhưng Trình Tân Nam nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Thời tiết thế này rất thích hợp đi ăn lẩu.
8 Tới ngày hội diễn huấn luyện quân sự, Nhan Hàm đều chưa từng xuất hiện trước mắt bất cứ người nào của lớp báo chí năm nhất.
Một màn trong thang máy hôm đó, cho đến giờ phút này, mỗi một hình ảnh đều quanh quẩn trong đầu cô.
9 “Phụt”, Trần Thần bên cạnh mẹ nó sắp cười điên rồi.
Về phần hai nữ sinh kia thì sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt, hóa ra người mà bọn họ đang thì thầm thảo luận lại trông như vậy.
10 Khi Trần Thần trở về, thấy Nhan Hàm đứng ở đó, cả người có cảm giác mộng du.
“Cậu sao vậy?” Cô từ phía sau vươn tay vỗ Nhan Hàm một cái.
Cái vỗ này dường như thức tỉnh Nhan Hàm, cô quay đầu nhìn Trần Thần: “Cậu lấy đồ xong rồi.
11 Hôm nay bởi vì cuối tuần, bên ngoài thời tiết âm u, Bùi Dĩ Hằng vẫn ở nhà chơi cờ.
Sau đó WeChat trong di động anh vang lên hai tiếng.
Anh không xem, mà tiếp tục chơi cờ, cho đến khi di động vang lên không ngừng, anh rốt cuộc cầm lên.
12 Nhan Hàm cụp mắt xuống, nhìn đỉnh đầu chàng trai đang ngồi xổm trước mặt mình, hai vòng xoáy rõ ràng, tóc ngắn đen nhánh, dưới ngọn đèn phòng bếp loáng thoáng có chút sắc đen phản quang.
13 Sau khi đại học khai giảng, toàn trường sẽ trở nên đặc biệt náo nhiệt. Sau buổi hội diễn huấn luyện quân sự của năm nhất tuần trước, tất cả sinh viên lần lượt quay về trường, bắt đầu đi học.
14 Buổi tối Nhan Hàm nhận được điện thoại của Chung Tấn, người này tuần trước nói cuối tuần đánh cờ, kết quả biến mất. Nhan Hàm tự nhiên không để trong lòng, không nghĩ tới lúc này anh ta gọi điện cho mình.
15 Khuôn mặt chàng trai được chiếu rọi dưới ngọn đèn có vẻ tĩnh lặng kỳ lạ, tựa như anh trời sinh nên điềm tĩnh như vậy.
Nhưng bấy giờ anh nói những lời này khiến cho Nhan Hàm sửng sốt.
16 Buổi trưa trong siêu thị có rất nhiều sinh viên, siêu thị này lại là cái lớn nhất trường, vừa to lại rộng rãi, lúc này còn mở điều hòa, gió lạnh từ từ thổi tới rất thoải mái.
17 “Cậu nói bậy bạ. ”
Lúc này cô ta cất cao giọng, có vẻ quá chói tai.
Lam Tư Gia trừng mắt nhìn Nhan Hàm, lồng ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là có chút khó thở.
18 Màng nhĩ tựa như đang nhảy thình thịch, loại cảm giác nhịp tim tăng nhanh một chút, khiến Nhan Hàm phải xoay đầu về một phía khác. Nhưng mặc dù cô quay đầu, vẫn không nén được bờ môi vểnh lên.
19 Lúc này Nhan Hàm nhìn chàng trai trước mặt, lại nói tuy rằng cô và anh quen biết chưa lâu lắm, nhưng cô biết anh không phải người cường thế, tương phản anh rất hòa nhã, tuy rằng thoạt nhìn đối với ai cũng có khoảng cách, nhưng anh sẽ không khiến người ta khó xử trước mặt mọi người.
20 Gió đêm khẽ khàng lướt qua, giọng nói chàng trai trầm ấm tựa như hóa thành thang âm, nhảy nhót trong trái tim cô.
Khóe miệng Nhan Hàm cong lên, rốt cuộc không đè nén nụ cười của mình nữa.