1 Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng bao phủ cả trời đất, gió lạnh xơ xác tiêu điều.
Khí thế của phủ đệ ở Trường An cao ngút trời, nô bộc vẩy nước quét nhà ở hậu viện đã sớm xúc tuyết qua một bên, nha hoàn ở các phòng có người xách nước ấm, có người cầm hộp cơm, chạy tới chạy lui trên những con đường tiến vào các phòng, có thể thấy rõ phồn vinh hưng thịnh đến mức nào.
2 Nha hoàn Tân Nhu mới vừa hầu hạ Tiết Thần uống thuốc xong, gần nửa chén thuốc đen như mực trong bát làm bằng sứ thanh hoa, uống ba phần, phun ra bảy phần.
3 Âm thanh gõ khóc huyên náo vang lên bên tai Tiết Thần, cảm thấy cực kì rối loạn, tiếng bước chân rất ầm ĩ, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi nhang đèn và đốt vàng mã nồng nặc.
4 Sau khi cha mẹ Tiết Thần thành hôn, lại không hòa hợp yên ấm mà học thức khác nhau ngày một rõ, Tiết Vân Đào yêu thơ văn, Lư thị lại hay tính toán sổ sách, cho nên đa số thời gian đều không có chủ đề chung.
5 Xử lý xong xuôi tang sự của Lô thị, Tiết Thần cũng trở về Thanh Tước cư nơi mà nàng sống lúc trước, trang trí xa lạ lại mà quen thuộc làm cho Tiết Thần đứng ở cửa không dám đi vào, Bình nương ôm một ít màn che đã được giặt hồ sạch sẽ đi tới, thấy nàng không đi vào, liền ở phía sau nói:
“Tiểu thư, nơi này gió lớn, mau vào đi thôi.
6 Không để ý Đồng nương ngăn trở, Tiết Thần rất nhanh đã tìm tới viện Xá Nhân, tổng quản Hồ Toàn của viện Xá Nhân nghe nói đại tiểu thư đích thân đến, vội vàng thu hồi gói thuốc lá to, giắt vào thắt lưng, khập khiễng chạy ra đón.
7 Sắc mặt Đồng nương triệt để lạnh xuống, bóp trâm cài đầu cùng vòng tay trong tay, sắc mặt luân phiên xanh đỏ, mấy thứ này quả thực là bà ta lấy ra từ trong phòng tiểu thư, chuẩn bị cầm đến nhà mẹ đẻ cho mấy người họ hàng thân thích nghèo mở rộng tầm mắt, nhưng mà hiện tại nghe tiểu thư nói muốn nhìn tang vật, bà ta sợ Hồ Toàn không chuẩn bị, lúc này mới lấy vài thứ ra, trong lòng suy nghĩ, cũng chỉ là xem như cho tiểu thư nhìn thấy, mấy thứ này thì cũng chỉ là cầm muộn về nhà hai ngày, cũng không có gì vội vàng, tiểu thư mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể hiểu mấy thứ quanh quanh quẩn quẩn như này, tùy tiện lừa gạt một chút cũng qua được thôi.
8 Tiết Thần trở lại Thanh Tước cư.
Thanh Tước cư là sân không tính là lớn, nhưng đối với một tiểu thư chưa xuất giá mà nói, nơi này tuyệt đối là đủ, được phân ra tiền viện cùng hậu viện, phòng chính của Tiết Thần ở bên trong hậu viện, Đồng nương lấy cớ nói đi dạy quy củ cho Thủy Thanh, Thủy Tú, liền đưa các nàng đi, vốn Tiết Thần cũng không có ý định lưu các nàng lại, nên để cho bà ta đưa đi, làm bộ như hôm nay chưa từng phát sinh chuyện gì.
9 Tốc độ nói chuyện của Tiết Thần không nhanh không chậm, giọng nói ôn nhu như nước, nhưng thái độ lại làm người ta không được phép nghi ngờ.
Khâm Phượng đã 14 tuổi, biết một trận biến cố lớn sẽ làm tính cách một người thay đổi, lúc trước khi nàng hầu hạ bên cạnh tiểu thư, chỉ cảm thấy tiểu thư không rành thế sự, thiên chân vô tà, nhưng những thứ đó đều là do thái thái sủng mới có, nay thái thái không còn, tiểu thư cũng biết, chính mình không thể cái gì cũng không hiểu giống như trước.
10 Bình nương thấy Tiết Thần không nói lời nào, con ngươi vừa động, nghĩ ngợi Tiết Thần gọi bà vào là để hỏi nguyên nhân của chuyện này, liền thử thăm dò nói:
"Tuy nói tiền tiêu hàng tháng của Đồng nương nhiều hơn chút, nhưng mà bà ấy chi tiêu cũng lớn, đương gia Vương Quý nhà bà ấy không chỉ muốn rượu ngon đồ tốt để đánh cuộc, còn thiếu rất nhiều nợ, đến núi vàng núi bạc cũng không đủ bù cho số tiền ông ta thua, cho nên cuộc sống hàng ngày của Đồng nương cũng không quá dễ chịu, hơn nữa thân thích nhà Vương Quý lại nhiều, phần lớn là không có tiền, thường xuyên đến tống tiền cũng có, thường xuyên qua lại, vậy nên nhiều bạc chưa chắc đã đủ dùng.
11 Trên đường trở về Thanh Tước cư, Chẩm Uyên không nhịn được, hỏi Tiết Thần:
"Tiểu thư, ngài nói xem liệu Điền di nương có nghe lời không?"
So với Tiết Thần thì Chẩm Uyên lớn hơn 2 tuổi, cho nên cảm thấy vừa rồi Tiết Thần nói chuyện với Điền di nương, căn bản sẽ không có hiệu quả, nhất định là Điền di nương đang muốn nhân cơ hội trong mấy ngày tang lễ của thái thái, làm cho lão gia lung lạc, không có thời cơ nào tốt hơn bây giờ, cho nên, Chẩm Uyên cảm thấy không quản tiểu thư nói cái gì, Điền di nương nơi đó đều sẽ không buông tha mới đúng.
12 Mãi đến khi Tiết Thần nói với Đồng nương một loạt lời nói như vậy, sắc mặt Đồng nương mới đại biến, cúi đầu nhìn nhìn bên hông của mình, quả nhiên không thấy hà bao thường giắt đâu nữa, trong lòng thầm hận chính mình sơ sẩy khinh suất, để cho tiểu nha đầu Chẩm Uyên kia bắt được sơ hở lớn như vậy, nhưng mà, rốt cuộc bà ta cũng vẫn phải trải qua sóng gió, tuy rằng bị mất kim bài, nhưng bà ta tự đánh giá mình cũng coi như là đứng trụ chân trong phủ, bà ta cũng không tin, tiểu thư phái hai nha đầu chưa dứt sữa đi tới khố phòng, mà khố phòng lại chịu tùy tiện giao ra danh mục đồ cưới của phu nhân, đến lúc đó, mấy người quản sự liên thủ làm khó dễ, dù cho là đại tiểu thư thì như thế nào, chỉ là, trong lòng còn có chút không chắc, ngoài mạnh trong yếu nói:
"Tiểu thư đây là ý gì?" Khóe miệng Đồng nương không nhịn được mà run lên, lại còn phải liều mạng nhịn xuống, cật lực làm cho giọng nói của mình nghe vô cùng bình tĩnh: "Trong phủ là trước khi thái thái lâm chung đã giao cho nô tỳ chưởng quản, tiểu thư ngài sử thủ đoạn như vậy để đoạt đi, sẽ không sợ người bên ngoài nói người bất kính với thái thái sao?"
Thân thể nho nhỏ của Tiết Thần ngồi trên ghế thái sư, giống như là một gốc sen vậy, thoát tục không dính thế tục, khóe miệng cong cong, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói với Đồng nương:
"Nhìn Đồng nương nói kìa, thẻ bài là thái thái đưa cho ngươi, nhưng như vậy chẳng lẽ ta lấy là quá phận? Thẻ bài cũng chính là chút phương tiện mà chủ hộ chuẩn bị để quản thúc hạ nhân làm việc, nhưng có vài hạ nhân cố tình nhìn không hiểu, cho rằng cầm thẻ bài liền có thể quản chế trói buộc quyền lợi của chủ hộ, có lẽ điểm này Đồng nương đã hiểu sai ý của thái thái.
13 Hai quản sự khố phòng rất vất vả mới kéo được tấm bình phong tình phu thê lớn từ Đông phủ về, trong lòng thầm nghĩ đại tiểu thư quá ép buộc, đồ vật đang yên lành đặt tại Đông phủ, không phải lễ tết mà lại muốn mang về, đã vậy thứ này lại quý giá, giá trị có thể so với bức tường phù điêu ở đường Yến Tử khi Tiết gia nhập môn, nếu là phái người bình thường người đi lấy, xảy ra chuyện, chính là đào mộ tổ tiên tám đời bọn họ ra cũng không đủ, chính vì như thế, cho nên, hai người bọn họ mới lựa chọn "Nghe theo" đại tiểu thư phân phó, tự mình đi Đông phủ chở về trước, miễn cho vị đại tiểu thư này muốn mượn đề tài phát huy, nói bọn họ không để nàng vào mắt.
14 Sau khi Đồng nương đi vào, Khâm Phượng đưa bà ta đến phòng khách nơi hai quản sự vừa đứng, không cần Tiết Thần mở miệng, Đồng nương liếc mắt đã thấy hai cuốn sổ nhỏ màu lam đặt bên tay Tiết Thần, lại quay nhìn phương hướng hai quản sự rời đi, sau đó mới nhíu mày, cả buổi chiều hôm nay bà ta đều nhìn chằm chằm nơi này của Tiết Thần, báo với người của bà ta nhìn thấy hai quản sự đi ra thì lập tức đưa bà ta đến chỗ đó, nhưng người của bà ta căn bản không nhìn thấy quản sự đi ra, bà ta lập tức nghĩ tới cái khả năng đại tiểu thư chỉ đùa, vốn là tưởng buổi tối sẽ tới chê cười một phen, thuận tiện đoạt lại thẻ bài, nhưng mà, đầu tiên bà ta nhìn thấy hai quản sự từ nơi này đi ra ngoài, còn giao lên danh mục đồ cưới của thái thái.
15 Tiết Vân Đào trở về từ bên ngoài, nghe từ hộ vệ gác cổng trong phủ xảy ra chuyện lớn, trở lại chủ viện, định đổi xiêm y rồi tới Thanh Tước cư xem xảy ra chuyện gì, nhưng vừa trở lại chủ viện, đã thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, tưởng là Điền di nương tự chủ trương, trong lòng hơi dâng lên một cỗ giận dữ, nữ nhân này càng ngày càng không biết đúng mực.
16 Sau khi Lô thị đoạn thất, Tiết Thần liền chính thức bước lên hành trình xem xét sổ sách, sáng sớm mỗi ngày cố định giờ Thìn hai khắc rời giường, buổi tối giờ Hợi một khắc ngủ, sáng sớm sau khi ăn điểm tâm, đi bộ một khắc, sau đó ngồi vào trong thư phòng xem sổ sách, giữa trưa ngủ gần nửa canh giờ, buổi chiều lại cẩn thận xem sổ sách, không muốn xem nữa thì đọc sách một chút, trước khi Lô thị tại qua đời, đã sửa sang tất cả các mục của năm trước, tuy rằng Lô thị làm người quá mức yếu đuối, nhưng mà đối với phương diện quản lý tiền tài cùng kinh thương thì bà lại có thiên phú rất cao, sổ sách cũng là một tay bà viết, Tiết Thần nhìn nàng trướng cũng không phí lực, mà hình như Lô thị quy định chưởng quỹ của cửa hàng cùng điền trang dưới cờ mỗi nửa năm giao nộp sổ sách một lần, Tiết Thần còn có thời gian hai ba tháng để chỉnh lý nợ cũ.
17 Hàn Ngọc sinh ra hoạt bát đáng yêu, mặt tròn mắt xếch, kết hợp với khóe miệng luôn giơ lên, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy vui vẻ, mặc một thân váy phấn cây tường vi quấn lấy lá sen, mang chuỗi vòng đeo ngọc, bảo kế xinh đẹp, mang theo hạt trân châu đính lên tóc, cười hì hì đi tới giữ tay Tiết Thần lại, nói:
“Đại biểu tỷ nhiều ngày không gặp, còn nhớ rõ ta sao?”
Tiết Thần nhìn nàng, mỉm cười, như thể thu hết ánh sáng, nói: “Tự nhiên là nhớ, Ngọc nhi biểu muội ngươi thích ăn quế hoa cao.
18 Sang năm Triệu Tử Khuê được thăng trung thư thị lang, năm nay khẳng định sẽ có tiếng gió tới, mà năm nay cha nàng ở nhà chịu tang, sang năm vẫn muốn nhập sĩ, hiện tại ông dạy học ở Hàn Lâm viện, nhưng một khi việc này dừng lại, sẽ phải bồi dưỡng lại từ đầu, cho nên, sang năm Tiết Vân Đào khẳng định phải đi đường khác.
19 “Thần tỷ tỷ, sao tỷ lại ngồi đây một mình?” Lúc này Trương Bảo Doanh hận không thể kết nghĩa kim lan với Tiết Thần, thái độ với nàng đâu chỉ là thân mật.
20 Tiết Vân Đào đang theo sau Tiết Kha, kính trà mời rượu các vị tân khách, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, kèm theo giọng nói gay gắt của một nữ nhi:
“Cha, cha, con là Uyển Nhi, cứu mạng.