1 "Oh, jingle bells, jingle bells
Jingle all the way
Oh, what fun it is to ride
In a one horse open sleigh
Jingle bells, jingle bells
Jingle all the way
Oh, what fun it is to ride
In a one horse open sleigh.
2 -"Tôi muốn anh thì sao ?" Cô thổi nhẹ vào tai hắn, hỏi ngược lại.
Chưa kịp nghe câu trả lời của hắn, tiếng bước chân chạy loạn càng ngày càng gần.
-"Kêu to lên" Hắn nhẹ nhàng để lại những " dấu ấn" như hoa hồng trên làn da căng mịn của cô.
3 Nhan Thanh Mẫn bước từng bước dài vào sân bay.
Mẹ kiếp ! Không không mặc váy làm gì bây giờ chạy không được. . !
Cô đẩy gọng kính thấp một chút, híp mắt nhìn xung quanh.
4 Đợi cũng không lâu lắm, tên vệ sĩ treo bảng mở cửa, bước ra.
-"Cô có thể vào. "
Xì. . như vua như chúa.
Nhan Thanh Mẫn đi vào trong khoang.
Bóng tối bao trùm cả khoang thương gia.
5 Két. . .
Một đôi giày da màu đen bóng loáng đang bước vào phòng.
-"Lui ra đi. " Anh phất tay ra hiệu, đi tới cạnh chiếc ghế cô đang ngồi.
Cúi xuống.
6 Ánh mắt anh thâm trầm, đầu cuối sát vào tai cô, giọng nói toát ra mồi lửa giận :
-"Có phải là đàn ông hay không, cô Nhan đây thử là biết. " Nói xong, thổi một luồng khí nóng hổi, phả vào tai của Nhan Thanh Mẫn.
7 Cốc, cốc, cốc. . .
Tiếng gõ cửa bất chợt làm bầu không khí ám muội bốc hơi.
Nhan Thanh Mẫn buông tay, đẩy Ngụy Nhâm ra, lườm anh.
Anh chỉnh lại cổ áo,nói:
-"Vào đi.
8 Xe bắt đầu lăn bánh.
Tưởng gia. . .
-"Lão gia, Ngụy tổng đến đây. " Sở dĩ quản gia gọi là Ngụy tổng, vì Tưởng gia đang làm ăn bạch đạo với anh.
-"Đã biết.
9 Tay Ngụy Nhâm gõ từng nhịp nhẹ nhàng xuống tay ghế, anh mỉm cười như không nói :
-"Lão muốn chết à ? "
Lời này của người khác, chắc chắn sẽ hùng hùng hổ hổ xông lên hét thẳng vào mặt.
10 Ngụy Nhâm móc cây súng lục, đen có khắc hình con rồng bạc, rút đạn đưa cho cô. Nhìn cô một chút rồi nhắm mắt.
Nhan Thanh Mẫn bỏ ba viên đạn vào cái đồng hồ mà cô đang đeo, chiếc đồng hồ này bề ngoài chỉ để xem giờ, nhưng bên trong lại chứa cả một bộ máy móc thu nhỏ.
11 Ngụy gia
Trong xe vẫn còn tiếng cãi vã, Ngô Sâm nhịn không được quay xuống, nhắc nhở lão đại nhà mình :
-"Lão đại, tới nơi rồi. "
Ngụy Nhâm hừ một tiếng, mở cửa xe dẫn đầu bước vào.
12 Lần đầu tiên trong đời Nhan Thanh Mẫn cô cảm giác mình nghe nhầm. . .
Lão đại à, anh đừng có dọa người như thế được không ?
-"Đây không phải là lúc để đùa, tôi đang nghiêm túc với anh đấy.
13 Trầm mặc 3 giây, Ngụy Nhâm đứng dậy, bộ dáng chuẩn bị ra khỏi nhà :
-"Việc này con tự có chủ trương, không chừng năm sau con dắt về cho mẹ một cô con dâu thảo hiền đâu, vậy nên mấy việc này mẹ đừng có gọi con về làm gì, con đi đây.
14 Trên boong tàu.
Ngụy Nhâm nhíu mày nhìn điểm chấm màu đỏ trên ra đa ở trước mặt, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt đẹp trai của anh, tạo nên một vẻ nghiêm túc nhưng không kém sự hấp dẫn của người đàn ông ở tuổi 30.
15 Sau khi đã giải quyết xong chuyện ở đây, cũng không bị vướng vào trận bão cát, lão đại bỗng nhiên có tâm tình, ở lại thêm một tuần nữa.
Nhan Thanh Mẫn cô cũng chẳng khó khăn gì, nơi đây đẹp thế.
16 Châu Phi, Somlia.
Nhan Thanh Mẫn nhíu mày, đôi mắt màu nâu sáng đẹp đẽ nhắm nghiền, đầu cô bây giờ đau như búa bổ.
Nặng trĩu.
Dù không muốn cũng phải mở mắt, Nhan Thanh Mẫn buộc chính mình phải tỉnh táo, thích nghi với bóng tối trong một căn phòng nhỏ, không có âm thanh gì ngoài tiếng hít thở đều đều bên ngoài cửa, cho biết có người đang ngủ.
17 Nhan Thanh Mẫn cảm thấy đầu mình có chút đau.
-"Không dám nhận lời khen của vị đây, xin hỏi vị này là đại ca hả ?"
Nhìn thấy người đẹp trước mặt mình, vừa nói chuyện vừa tươi cười như hoa nở.
18 Nhan Thanh Mẫn nhíu mày lại, thở có chút gấp. Dù sao, cô cũng là một sát thủ, không phải lính đánh thuê hay người có võ công địch lại trăm, với cả cô còn là một cô gái nữa.
19 Tưởng chừng như đau đớn, nhưng cô lại không thấy đau hay cảm thấy một chút gì để nhíu mày cả, ngoài nỗi sợ hãi đang lan tràn như sóng lớn ra.
Máu, từng dòng chảy ra bàn chân cô, thấm xuống đất, tạo thành một vũng máu đỏ trầm, cuốn theo những hạt cát nhỏ, thành cục.
20 Tác giả : Sorry các bạn rất nhiều, vì mình ra chương hơi trễ, dạo này mình có nhiều việc phải làm quá cho nên đã để các bạn chờ đợi lâu.
Bắt đầu từ tuần này trở đi, mình sẽ cố gắng ra 3 - 5 chương trong một tuần.