1 Thành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng.
2 Tối đó, cô làm xong công việc của mình, chợt nhớ ra tên ngốc kia hình như chưa ăn gì cả, vừa nghĩ cô liền đi mua thức ăn đến cho anh. Qua lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy anh đang ngồi nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhưng rất buồn.
3 Mộ Tư Phàm đánh một giấc tới sáng, không biết phải lời nói của Mục Lạc Anh như một liều thuốc hay không mà khiến Mô Tư Phàm ngủ nhiều như thế. Nhưng cũng tốt đi, đỡ làm cho cô phải tức khi nói chuyện với anh.
4 Bệnh viện mà Mục Lạc Anh làm là bệnh viện lớn nhất Tây Đô. Bác sĩ là ước mơ của cô lúc nhỏ. Nhìn người thân của cô từng người từng người một ra đi. Vì vậy, việc muốn làm bác sĩ lại bùng cháy dữ dội trong con người cô.
5
Sau khi rời đi, cô mới phát hiện trời đã tối như vậy rồi. Không biết tên ngốc ở kia đang làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lái xe về nhà.
Con đường tĩnh mịch, yên ắng đến lạ.
6 Cô cùng anh trở về Mộ gia đã là trời tối, sau khi anh ngủ, không hề hay biết trong màn đêm, một thân ảnh mảnh mai, với mái tóc dài bay trong gió, đứng ở sân thượng của Mộ gia.
7
Cô bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa,suy nghĩ.
Ông Mộ muốn cô điều hành Phàm thị, chủ nhân cũng như vậy. Nhưng quan trọng cô phải lấy được 65% cổ phần mà Tư Phàm đang giữ.
8
"Nhân tiện tôi nói với mọi người luôn, đây là Mục Lạc Anh là vợ của Tư Phàm, hôm nay cô ấy ở đây là thay mặt Tư Phàm đến".
Lời nói làm hai mẹ con Lâm Đàn run lên.
9 Hôm nay, cô tới Phàm thị, không tỏ ra lo lắng gì cả, cô vẫn vậy, vẫn giữ cho bản thân thật bình tĩnh, ánh mắt có thể đốt cháy người nhìn. Một khí thế bức người, không hổ danh là vợ của tổng tài.
10
Hiện tại cô đang ở phòng chủ tịch, ngồi trên chiếc ghế, xoay người ra phía ngoài của kính, ánh mắt xa xăm mang một nỗi buồn khó đoán.
- Cốc cốc.
11
"Cút,các người cút hết cho tôi"_giọng một người đàn ông có phần tức giận, tay anh ta không yên mà ném đồ lung tung.
Đúng lúc Mục Lạc Anh đến, một cô y tá nhanh chóng kéo cô vào phòng bệnh nhân đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ thấy một lọ hoa đang bay về phía mình, theo bản năng cô chụp lấy lọ hoa một cách linh hoạt.
12
Hàn Dư trở về công ty của mình, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy.
Cẩn thận cầm lên xem, bỗng nhiên hai tay Hàn Dư xiết chặt lại, lấy điện thoại ra:"Tại sao chỉ có tên và nghề nghiệp".
13 Đến nay, cô cũng đã ở Mộ gia được hai tháng rồi. Và tất nhiên cô cũng đã quen với việc có anh. Có thể nói tình cảm cô trao cho Mộ Tư Phàm rất nhiều và có thể nhiều hơn thế nữa.
14 Tại một nơi nào đó, không khí rất u ám, những cơn gió thổi khiến người ta rùng mình. Một người đàn ông đang ngồi, toát ra một sự nghiêm. nghị khiến người ta run sợ.
15
"Rào rào".
Một làn nước lạnh buốt đổ vào người cô. Cảm nhận được cái lạnh, cô mơ màng tỉnh dậy. Hiện tại cô bị trói trên ghế, trước mặt là một người phụ nữ đeo mặt nạ và hai tên đàn ông cao to.
16
Mục Lạc Anh mệt mỏi mở mắt, ánh sáng không một tia, cả căn nhà như bao phủ bởi một màu đen. Hình như cô bị đánh một ngày một đêm rồi.
Sợ! Không sợ.
17
Mộ Gia
"Vợ, vợ tôi đâu rồi, mau bảo cô ấy về nhà cho tôi"_ Mộ Tư Phàm như một người điên loạn, đập đồ không ngừng, kèm theo đó là một giọng nói vô cùng tức giận.
18
Mộ Tư Phàm tỉnh dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm một hình dáng quen thuộc.
Hai tay anh xiết chặt gar giường, trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh của Mục Lạc Anh.
19
Mục Lạc Anh hôm nay xúc viện, có ai biết rằng cô nài nỉ lắm Mộ Tư Phàm mới đồng ý. Nhưng hình như tên nào đó giận cô rồi.
Về đến Mộ gia, Mộ Tư Phàm không thèm nói gì đi thẳng lên phòng.
20
"Em có chuyện này muốn nói với anh"_Mục Lạc Anh đang ăn liền dừng lại.
Mộ Tư Phàm không để ý lắm, nhưng vẫn nói:"Em nói đi".