41
Trên máy bay trở về, do mệt mỏi quá nên đã ngủ,chỉ còn lại Mộ Tư Phàm và Mục Lạc Anh vẫn còn thức.
Mục Lạc Anh bỗng nhớ đến Lãnh Thần, hôm trước lúc cô chuẩn bị đi hình như cô không thấy nó thỳ phải.
42
Mục Lạc Anh vẫn đứng đó nhìn Ngư Hủy Triết, nói trong sự bình tĩnh:"Tôi không nghĩ như vậy".
Ngư Hủy Triết cười cuồng ngạo:"Phải thế chứ! Ảnh Vương của Ngư Hủy Triết tốt nhất không nên kiên nễ bất cứ thứ gì? Kể cả người thân, cô hiểu rõ chứ?".
43 Mục Lạc Anh bây giờ mới nhận ra, cô chẳng biết mình đang đi về đâu nữa, nơi này tối đem chỉ còn một chút ánh sáng,nhìn về phía trước,cô thấy có rất nhiều bóng người đi về phía cô, nhanh nhẹn quay người lại, liền nhận ngay hai phát đạn vài bụng.
44
Mục Lạc Anh mơ mơ màng màng tỉnh, trước mắt cô là người phụ nữ đeo mặt nạ.
Lại là bà ta Lâm Nguyệt!!
Vết thương của cô không ngừng chảy máu, nhưng vẫn chịu được, cô thều thào nói:" Lâm Nguyệt, bà lại muốn làm gì?".
45
"Anh Anh, mau mở mắt ra nhìn anh, không cho em nhắm nữa"_Mộ Tư Phàm hét lớn, hai tay không ngừng lây thân thể Mục Lạc Anh.
Mao Hiểu Thần vội gạt tay anh ra, trấn an:"Tư Phàm, cậu bình tĩnh đi, vợ cậu tôi sẽ cứu sống, cậu đừng mất kiểm soát nữa, ai thấy cũng sợ hãi hết rồi kìa".
46 Kể ra, Mục Lạc Anh đã ở bệnh viện được hai ngày rồi, vết thương cũng lành hẳn, điều làm cô buồn là cô đã không nhìn thấy Mộ Tư Phàm hai ngày rồi. Không lẽ anh hết yêu cô rồi.
47
"Á. . "_Mục Lạc Anh không nhịn được, la lên.
Mộ Tư Phàm đau lòng nhìn cô:"Ngoan, lát nữa sẽ không còn, phối hợp với anh nào bảo bối ".
48
Mãi đến gần chiều Mục Lạc Anh mới tỉnh dậy, cả thân thể ê ẩm đặc biệt là dưới phần hông.
Phát hiện người bên cạnh đã biến mất, lòng cô thấy hụt hẫn.
49
Trên người cô toàn là máu, mùi máu tanh bốc lên khiến cô khó chịu, đi một lúc cô nhìn thấy một căn nhà bên trong vẫn còn sáng đèn.
- Cốc cốc.
"Ra ngay, ra ngay"_giọng nói người phụ nữ êm dịu như gió mùa thu.
50
Mộ Tư Phàm cầm áo vest lên, lái xe đến bar Neng, lớn nhất ở Tây Đô.
Đỗ xe vào bãi, bước vào trong, ngồi vào căn phòng vip. Nơi đây đã có mặt Mạc Phong, Ngôn Bách Thần, Mao Hiểu Thần.
51
Hứa Mỹ Lệ rất thông minh, cô ta nhân cơ hội anh mất tỉnh táo đưa anh đi đến khách sạn The Ron, một khách sạn nỗi tiếng dành cho những người giàu có.
Mộ Tư Phàm tất nhiên biết Hứa Mỹ Lệ dẫn anh đi đâu? Chỉ là không muốn nói ra thôi.
52 Tối đó, Mộ Tư Phàm không về nhà. Còn Mục Lạc Anh sau khi tỉnh dậy trời đã sáng, nhìn thấy người bên cạnh dường như đã đi suốt đêm. Cái lạnh, cái cô đơn vẫn bao quanh lấy cô.
53 Sáng hôm sau, khi trở về Mộ gia, Mộ Tư Phàm phát hiện Mục Lạc Anh không có trong phòng, đồ đạc cũng biến mất, chợt ánh mắt dừng lại ở một lá thư trên giường.
54 Đến nay, Mục Lạc Anh đã biến mất hai tháng, hai tháng này không ngày nào anh không tìm cô cả, và thường đêm anh lại giải sầu bằng việc uống rượu, bao nhiều rượu vào lại khiến anh càng nhớ cô.
55 Chiều, những tia nắng hòa hoãn ấm áp hơn. Phòng bệnh của Mộ Tư Phàm chí ít cũng chỉ có Mộ Nhiếp Chính và Mao Hiểu Thần. Mộ Tư Phàm ngồi xem tài liệu của Phàm thị.
56 Hôm sau, một ngày tàn thật nhanh, lại bắt đầu một ngày nhàn nhạ. Mục Lạc Anh đi ra khỏi căn nhà bí mật của mình. Một mình cô lái xe đến trung tâm thương mại.
57 Tối, tại công viên, bao nhiêu ánh đèn màu do cô và Sở Liễu Nghê trang trí, hai người con gái vui vẻ làm cùng nhau. Sau khi hoàn thành, Mục Lạc Anh điện thoại cho Hàn Dư:"Alo, Hàn Dư anh đến công viên Lam Nhị đi ".
58 Ở Tây Đô bây giờ đã là mìa đông, một mùa lạnh giá, gió tuy thổi nhẹ những vẫn khiến nhiều ta run bần bậc. Ngoài đường những làn tuyết trắng rơi phủ khắp nơi.
59 Về đến Mộ gia, anh và cô đi thẳng lên phòng của mình. Không biết từ lúc nào thú tính của anh đã trổi dậy, linh hoạt đè cô xuống, Mục Lạc Anh lấy tay chống lấy bờ ngực to lớn của anh:" Đừng, em mệt".
60 Thuộc hạ của Hứa Minh Trì khó hiểu, từ sáng đến giờ anh ta không nhìn thấy chủ nhân của mình. Hôm nay, chủ nhân cần phải xem một tư liệu quan trọng. Không chần chừ, anh ta đi thẳng lên phòng.