1 Tối hôm qua trời mưa to tầm tã, mãi cho đến rạng sáng sắc nắng mới hiện lên. Mưa tạnh, ánh mặt trời mới có tinh thần phấn chấn ló ra đầu sau màn mây đêm, nghênh ngang chiếu vào bên trong một căn nhà, như chào buổi sáng.
2 Quá trưa, Lê Nhi nhận được thông báo nói là xã trưởng có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi đi làm được triệu kiến, cho nên cô vội vàng đi tới phòng xã trưởng, lễ phép gõ cửa, rồi mới đẩy cửa ra đi vào.
3 Nếu như lần này để cho Nham Hổ chạy mất, rất có thể không còn có cơ hội tìm được anh ta! Cảm nhận được điểm này, Lê Nhi không để ý hình tượng, thở hỗn hển ở trên hành lang chạy như điên, liều mạng tìm kiếm thân ảnh Nham Hổ.
4 Là người bình thường gặp phải tình huống trượt chân ngã đầu óc cũng sẽ trống rỗng. Nhưng Lê Nhi, có lẽ thật không phải là người bình thường. Đối với cô mà nói, thời gian giống như bị dừng 1 cách dường như rất chậm chạp.
5 Đêm đã khuya, mọi âm thanh chìm vào giấc ngủ dài. Thời điểm này chắc mọi người đang nằm ngủ với những giấc mơ đẹp. Nhưng ở nơi này có 1 người hết lần này tới lần khác ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được.
6 Vượt qua sự kiểm tra của chị cả, giờ Lê nhi có thể thở phào nhẹ nhõm. Tìm được máy ảnh, cô chạy về nhà xuất bản, đúng hẹn đem mọi thứ sửa sang lại, cho Ba xã trưởng xem qua Lúc này, Ba xã trưởng trên tay đang cầm lấy phần tài liệu kia, cúi đầu nhanh chóng xem, lật xem.
7 Trời về đêm, gió bắc thổi, nhiệt độ giảm mạnh. Trong lúc này Lê nhi thấy mình như sợ cơn gió lạnh cô đơn. Sau khi dùng xong bữa tối, Lê Nhi vội vã trở về phòng.
8 Nham Hổ mở cửa xe đến rất đúng hẹn đi tới vùng ngoại thành Nhu Nhã ở. Cửa phòng rộng mở bên trong là những tiếng ồn ào, họ đã quên đóng cửa. Nham Hổ đi vào không quên đóng lại cửa cổng.
9 Nham Hổ lạnh nhạt đuổi, Lê Nhi biết vô lực, đem tâm trạng đau đớn ra đi mong tìm được người nhà an ủi Nhưng về nhà không thấy chị cả và em út đã đi đâu, không biết họ đang ở đâu? Đi tới căn phòng của Hỉ Nhi nằm ngã vô lực xuống giường lòng tràn đầy hối hận Sai, sai, sai, cũng là lỗi của cô! Là cô đích thân hủy diệt hạnh phúc của mình -- Lê Nhi không ngừng chỉ trích mình ngu xuẩn.
10 Hai người, cực khổ rồi! Không thể lường được Ba xã trưởng xuất hiện Ông! Lê Nhi sợ lui về sau, nhưng cửa đã đóng kín, căn bản không đường lui. Rút ra súng, Ba xã trưởng ra lệnh các cô- Quay đầu nào, giờ tôi sẽ nhốt các cô 1 chỗ Sau đó Ba xã trưởng áp giải các cô trở lại gian phòng nhốt Nhạc nhi lúc nãy Đường tiểu thư ! Ba xã trưởng tiếc nuối nhìn cô.