1 Hàn Thiên quốc năm thứ 24 dưới thời cai trị của vua Hàn Nghị, dân chúng lầm than, nạn đói hoành hành khắp nơi dù gần gũi hay xa xôi so với kinh thành, cướp bóc xảy ra liên miên tại biên ải rồi lại đê vỡ, dịch bệnh và thậm chí là cả nạn châu chấu khiến dân chúng mất mùa trở nên nghèo khó, đói kém, con số người chết không ngừng gia tăng đến nỗi dân số giảm một cách liên tục còn hơn cả những đứa trẻ được sinh ra,…Bên cạnh đó thì vua tôi trong cung ăn sung mặc sướng, ngày ngày không thiết triều giải quyết tấu chương mà chỉ nghe múa hát tiệc tùng.
2 Diệp Phi vận trên mình một bộ bạch y tiêu sái, tóc vấn cao bằng ba cây trăm, số tóc dư thì xõa nhẹ qua hai bên vai trông nàng càng giống như tiên nữ thanh khiết giáng trần lay động trong gió.
3 “Phụt”. Tất cả mọi người đều hết nhìn bọn nàng rồi quay sang năm tên đang lăn lộn dưới đất thở dài tiếc thương cho số kiếp của chúng khi dám động vào Phi Phi cô nương.
4 Diệp Phi ngồi trên chiếc ghế nạm vàng tại vị trí chủ thượng, phía dưới là hai hàng ghế được các lão bản ngồi chật kín. Nàng đưa mắt nhìn về hướng nam nhân đã ngoài 40 nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú.
5 “Chủ nhân, có một đám hắc y chặn xe” Hồng y trả lời trong khi tay đang lăm lăm thanh kiếm đứng bên phải xe ngựa,– “Chủ nhân, bọn chúng đòi mạng Thiên Kỳ” Thanh y đứng bên trái xe ngựa nhàn nhã liếc nhìn bọn chúng khiến chúng không rét mà run trước ánh mắt bên lạnh bên nóng của hai nữ tử này.
6 - “Ta…” Thiên Kỳ giật mình trước hành động của nàng bèn ấp úng “Phi nhi giống mẫu thân ta, da mẫu thân ta cũng mịn, mẫu thân cũng thương ta giống Phi nhi vậy”.
7 Nàng tiêu sái đỡ Thiên Kỳ đứng dậy rồi nhìn Cẩm Dụ đầy căm phẫn. – “Được thôi” Nói đoạn nàng rút thanh sáo màu xanh ngọc bích – vũ khí của nàng trong người ra, hướng hắn ra chiêu.
8 - “Bách Liên thủ? Ngươi là người của Trúc Lâm sơn trang?” Một tên trong số hắc y nhân lên tiếng khiến cả bọn dừng động tác nhìn nàng e sợ. – “Không sai.
9 Sáng sớm khi nàng tỉnh giấc thì đã thấy mình nằm trên giường còn Thiên Kỳ thì…nằm kế bên. Trời ơi, cái gì vậy nè, nàng nhớ là mình ngủ dưới đất mà sao lại bay lên đây rồi mà còn…mà còn…tay…ôm…trời ơi…cái quái gì đang xảy ra vậy nè?– “Thiên Kỳ! Thiên Kỳ! Ngươi dậy mau” Nàng lay lay người hắn trong khi hắn càng ép sát đầu vào lồng ngực của nàng hơn.
10 Hắn cứ rưng rức níu níu tay áo nàng trông rất tội nghiệp, nhìn hắn mà nàng tưởng như một hài tử lên ba bị mẫu thân đánh đòn vậy. Trời ơi! Bao giờ hắn mới lớn được cho nàng nhờ bây giờ? Đợt này về sơn trang nhất định phải nhờ tam muội tìm cách chữa bệnh cho hắn nếu không nàng làm sao mà tiếp tục làm ăn đây.
11 Cuộc hành trình lại bắt đầu, khoảng bảy ngày sau thì đã đến thành Nghi Lệ. Ngoại ô thành có một khu rừng khá rậm rạp, bất kể tiều phu nào bước chân vào đây cũng khó lòng trở ra bởi những cạm bẫy mà dường như có người nào đó đã đặt từ rất lâu.
12 - Được. Ta sẽ giúp, bây giờ huynh cần cầu viện ai nữa?– Vô Danh các. – “Nếu vậy thì ta khuyên huynh nên năn nỉ đại tỷ ta luôn đi là vừa” Trúc Nhã đứng ngoài câu chuyện giờ mới lên tiếng.
13 Sáng hôm sau nàng thay một bộ tử y có thêu vài bông hoa nho nhỏ điểm tô lên làn da trắng hồng vẻ đẹp của thiếu nữ 18. Chiếc kiệu tám người khiêng dừng trước cổng hoàng cung rộng lớn, từng hàng lính gác tấp nập quan sát xung quanh, nơi đâu cũng chỉ thấy bóng loáng một màu vàng óng của vàng và đá quý.
14 Diệp Phi cùng Thiên Kỳ trở về phủ trước ánh mắt căm ghét của thái tử cùng tể tướng. Nàng không quan tâm, cái đáng quan tâm ở đây chính là kế hoạch đã xong một bước.
15 Thế là hôm sau mọi người chia nhau ra làm nhiệm vụ được giao. Diệp Phi cùng Thiên Kỳ ngồi trên xe ngựa tương đối lớn đủ cho năm người ngồi, bên ngoài là Tử y cùng phu xe.
16 Cả hai vẫn đang cãi nhau thì đột nhiên xung quanh xuất hiện hơn 10 hắc y nhân tay lươm lươm gươm giáo. Tròng mắt bọn chúng chỉ một màu đỏ ngầu như hổ đói đang trực chờ xông vào ngoạm con mồi trước mặt.
17 - “Các người định đứng ngoài đó đến bao giờ hả?” Những suy nghĩ của bọn họ đột nhiên bị cắt đứt khi tiếng hét từ bên trong vọng ra khiến ba người họ phải đẩy cửa bước vào.
18 - “Ta nghĩ ra người xứng đáng làm nương tử ngươi rồi” Diệp Phi nhíu mày nhìn thân ảnh một màu vàng óng lả lướt tiến lại chỗ họ đang ngồi. – “Thiên Kỳ ca ca” Bảo Yến chạy lại bá cổ Thiên Kỳ làm hắn nhất thời giật mình mà không kịp phản ứng còn Diệp Phi quay mặt đi chẳng thèm để hắn vào mắt.
19 Thế trận hình thành một vòng tròn, bên trong là gia đình tướng quân và được bao bọc bởi người của nàng cùng Thiên Kỳ. Nếu nội lực nàng không bị làm sao thì đã có thể bảo vệ được tất cả nhưng hiện giờ một nửa cũng chưa hồi phục thì phải làm sao đây chứ?– “Tiểu Kỳ, huynh đưa mọi người rời khỏi đây trước” Thanh lục Bách Liên trên tay Diệp Phi đột ngột tung ra một đầu quấn chặt lấy chiếc eo thon gọn của nàng, một đầu xoay quanh trên không trung tất cả như bảo vệ, chỉ có nàng cùng Tử y, Hắc Dạ và Hắc Ảnh bên ngoài ra sức chống lại bọn hắc y nhân.
20 Đám tang gia đình Trang tướng quân diễn ra vô cùng long trọng, do lúc sinh thời tướng quân luôn tốt với mọi người nên khi ra đi tất cả dân chúng trong thành đều lần lượt đến thắp nén nhang đưa tiễn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50