1 Đứa trẻ này chỉ mới tám tuổi, đã phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Trên báo có đăng, đêm qua xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc, xác định mẫu ADN mới biết là gia đình họ Diệp.
2 Hôm đó, trời mưa rất lớn, An Dao đi học mãi đến tận chiều tối cũng không thấy về. An Thực trong lòng vô cùng lo lắng, định đứng lên đi tìm liền thấy cô trở về trong bộ dạng ướt sũng, đôi mắt hằn tia lửa đỏ nhìn hắn.
3 Từ khi trở về nhà, An Thực luôn trầm ngâm, cứ im lặng hút hết gói thuốc lá, Lăng Nghị nhìn không được liền cất tiếng "Nếu đã như vậy thì cướp cô ấy về đây.
4 Tố Nghi sau khi được Phong Duật Nam đưa về nhà, cô liền đề cập đến Diệp Dao. Lúc cô gái đó cứu cô, thoạt nhìn rất quen "Duật Nam, cô cảnh sát đó có phải là Tiểu Dao không?"
Phong Duật Nam mỉm cười "Ừ, là cô ấy.
5 Quản gia dẫn theo cảnh sát vào nhà, ông nhìn cô gái mặc cảnh phúc đi phía trước thật rất quen. Giống như đã gặp ở đâu rồi. An Thực ngồi dưới sảnh đọc báo, nghe quản gia thông báo, mới ngước mặt lên.
6 Tố Nghi đứng gần sở cảnh sát, khi thấy Diệp Dao trở về vội lên tiếng gọi "Tiểu Dao. "
Diệp Dao nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, có vẻ từng gặp qua nhưng vẫn là không nhớ là ai.
7 Trong phòng họp, không khí có chút căng thẳng, Diệp Dao cùng đồng nghiệp im lặng lắng nghe "Hiện tại, tôi vừa nhận được tin có một cuộc mua bán ma túy sẽ xảy ra.
8 Khi Diệp Dao tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, sau lớp sương mờ là căn phòng to rộng, Diệp Dao gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt, nơi đây. . .
9 Diệp Dao nằm trên giường, mắt nhìn vào khoảng không, tâm tư vì lời nói của An Thực mà hỗn loạn. Dù có hay không cô cũng đã rung động. Diệp Dao úp mặt xuống gối, giờ thì cô đã hiểu: Càng hận sẽ càng yêu, thì càng không thể quên.
10 Khu rừng phía Tây Hồ Nam, vừa rậm rạp vừa nguy hiểm còn có cả vực sâu. Đoàn Khiệm Luân ngửa người ra sau, hai chân gác lên bàn. Nở nụ cười quỷ dị. Một tên đứng bên cạnh, cất tiếng "Lão đại, tại sao anh lại để lộ tin ra ngoài?"
Đoàn Khiệm Luân híp mắt, vui vẻ trả lời "Cậu biết mục tiêu của tôi là gì không?"
"Bắt Diệp Dao để uy hiếp An Thực?"
"Phải, vì thế, tôi cần dụ cô ta ra mặt.
11 Lăng Nghị tức giận xoay người muốn tính sổ với Đoàn Khiệm Luân, nhưng hắn thừa cơ hội bỏ chạy từ lúc nào, chỉ còn mấy tên đàn em vô dụng. Đôi mắt màu hổ phách của anh hiện hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói “Giết hết bọn chúng!”
A Đông chưa từng thấy vẻ mặt đó của anh, từ trước đến nay dù bất cứ tình huống nào Lăng Nghị cũng không để lộ cảm xúc của mình, điệu bộ luôn tươi cười đầy phong tình.
12 Đến gần khuya An Thực mới hạ sốt, nhiều lần, Diệp Dao phải bóp mấy trái cây rừng để có nước cho hắn uống. Mỗi lần như vậy hắn chỉ nhấp nhẹ môi. Khuôn mặt An Thực ngày càng nhợt nhạt, thở cũng không ra hơi.
13 “Sao vậy, vẫn chưa tìm được An ca và Diệp Dao sao?” Tố Nghi ngồi bên cạnh, cất tiếng hỏi. Việc Diệp Dao và An Thực rơi xuống vực là chuyện nội bộ, chỉ những người liên quan đến ngày hôm đó mới biết được.
14 An Thực đưa mắt quét một lượt những người xung quanh, chán chường nói "Muốn biết mấy ngày qua tôi ở đâu? Hửm? Tôi ở cùng bọn họ. "
Ánh nhìn tức khắc di chuyển sang những người bên cạnh.
15 Thế lực ngầm khắp Thượng Hải đã nhận được tin, An Thực đã mất tích, không biết tin đồn này thật hay giả nhưng bọn họ cũng tin tám, chín phần vì hai ngày gần đây, ba người: Phong Duật Nam, Lăng Nghị, An Thực đều im hơi lặng tiếng.
16 An Thực đưa mắt quét một lượt những người xung quanh,chán chường nói “Muốn biết mấy ngày qua tôi ở đâu? Hửm? Tôi ở cùng bọn họ. ”
Ánh nhìn tức khắc di chuyển sang những người bên cạnh.
17 “Cậu đúng là đồ ngu ngốc vô tích sự, chỉ một việc đơn giản như vậy thôi cũng không làm được. Đồ ăn đã dâng đến miệng mà cũng ăn không xong. ” Giọng nói trầm thấp vang lên, kẻ lạ mặt mặc áo khoác đen trùm kín mặt, ngồi nghiêm nghị trên ghế.
18 Dương Cảnh Kiệt quyết định sẽ gặp An Thực, nhưng nơi ở của hắn rất khó tìm. Lần trước Diệp Dao dẫn anh em cảnh sát đi bắt, bọn họ cũng không nhớ được đường đi vào.
19 Diệp Dao mê man mãi không tỉnh, đến gần khuya thì phát sốt, mê sảng nói những điều rất kỳ lạ. An Thực ngồi bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi giúp cô. "Dao nhi.
20 An Thực đưa tay xoa đầu Diệp Dao, cưng chiều nói "Em nên nghỉ ngơi thêm, đợi tôi giải quyết mọi việc, sẽ sang thăm. " Diệp Dao hiện đã khỏe hơn, hắn không còn lo lắng nữa, bây giờ có thể chuyên tâm vào việc xử lý Đoàn Khiệm Luân.