1 “Ngô Lâm Ân, cậu đứng lại cho mình. ” Từ đằng xa, có một cô gái xinh đẹp hớt hải chạy tới chỗ cô gái được gọi là Ngô Lâm Ân.
“Trương Án Nhi, có chuyện gì không?” Ngô Lâm Ân nhìn Trương Án Nhi chạy đến chỗ cô, rồi khụy xuống thở hồng hộc, chẳng quan tâm nói.
2 “Vú Trương, thôi đủ rồi, tôi đau đầu, vú ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi!” Ngô Lâm Ân nhắm mắt, ôm đầu ngồi xuống giường rồi bảo vú Trương.
Vú Trương nhìn Ngô Lâm Ân hôm nay rất lạ, nhưng nhớ lại Ngô Lâm Ân bị mất trí nhớ nên bà không nói gì cũng đi ra ngoài, bà phải kể lại cho ông chủ, bà chủ nghe mới được.
3 Sao ông trời lại bất công như vậy, toàn là trai đẹp cho nữ chính, còn nữ phụ cô phải hứng chịu quả báo là sao, thật chán ghét mấy bà tác giả (Chị cũng là tác giả mà).
4 “Nhưng, tôi đã pha rất khổ đó, anh đừng phụ lòng tôi mà!” Cô dùng ánh mắt meo meo nhìn Giang Hắc Phong.
Tôi mà uống ly nước này, thì tôi chính là thằng ngu nhất thế giới.
5 Môi lưỡi Giang Hắc Phong rời khỏi khoang miệng của cô, làm cho cô có cảm giác tiếc nuối, ánh mắt hiện lên vẻ ai oán.
Giang Hắc Phong đặt cô nằm trên giường, nhìn khuôn mặt ai oán của cô mà mỉm cười, tay của anh vẫn không rút ra khỏi tiểu huyệt của cô, làm cô có cảm giác kì quái, càng ngày càng nóng.
6 Giang Hắc Phong luật động ngày càng nhanh, như muốn đâm chết cô vậy.
“A. . . Nhẹ. . . thôi!” Ngô Lâm Ân không chịu được các khoái cảm do anh mang lại, lắc đầu liên tục, nước mắt chảy ra, cầu xin anh tha cho cô.
7 Sáng sớm hôm nay, Giang Sắc Ân đã đi học từ sớm, cô muốn thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông đó.
Xe của Giang Sắc Ân dừng lại tại cổng Học viện S, mọi ánh mắt ở trong học viện đồng loạt nhìn vào xe của cô.
8 Phó Thanh Thiên bỏ tay ra khỏi ngực cô, đẩy cô xuống, rồi lấy khăn lau tay của mình xong vứt xuống đất. Anh liếc nhìn cô một cái rồi quay lại ghế ngồi của mình.