1 Lâm Ngạo Tuyết không ngờ có ngày mình sẽ trở lại nơi này. 5 năm trôi qua tựa như chớp mắt, nhớ lại ngày đó cũng tại sân bay này,nơi phi trường rộng lớn, tất cả mọi người tấp nập đi về, người thân đoàn tụ, kẻ đi luyến lưu.
2 Bên lễ đường, một chiếc piano được sơn màu trắng vô cùng tinh tế, chỉ tiếc rằng nó lại nằm một góc, không ai để mắt tới. Cứ nằm lặng lẽ ở đó như một sự trang trí hay nó đang đợi một người có thể giúp nó tỏa sáng trong đám cưới hôm nay.
3 Diệp Ngọc Chi từng cho rằng, bản thân câu chuyện của mình sẽ làm thành một câu chuyện cổ tích thời hiện đại nếu kết thúc của nó viên mãn. Dưới ánh đèn trùm cô lặng lẽ ngồi đó.
4 8h tối, sân bay quốc tế. Cầm sẵn vé máy bay, Lâm Ngạo Tuyết đưa hai bảo bối đi ăn nhẹ chút gì đó. Cả ngày nay bận rộn đã mệt mỏi rồi, hai bảo bối vì mải chơi nên cũng không ăn uống gì.
5 Ba mẹ con Ngạo Tuyết đã ngồi an vị tại chỗ của mình, và chờ máy bay cất cánh là có thể rời khỏi đây an toàn. Bỗng dưng từ phòng phi công thông báo ra“ Xin quý khách thông cảm, do sự cố kĩ thuật, chuyến bay đi Mĩ sẽ bị hoãn lại 1h đồng hồ.
6 Nghe tiếng gõ cửa, Lãnh Phong lên tiếng“ Vào đi”Cửa mở, Ngạo Tuyết đi vào trên tay cô là cốc nước cam, và chút đồ ăn nhẹ. Tiến đến gần anh, đặt lên bàn“ Phong, muộn rồi, anh ăn chút gì đi.
7 Trên sân lúc này, một cuộc đấu nảy lửa và quyết liệt đang diễn ra. Màn so tài rượt đuổi tỉ số, ăn thua không khác gì đang tranh giải thưởng quốc tế. Con mắt tất cả mọi người đều tập trung trên hai thân ảnh tuyệt đẹp kia.
8 Ngày hôm nay thời tiết trở trời, mưa to gió lớn. Nằm trong chăn, Lâm Ngạo Tuyết không muốn dậy cũng không được. Vết thương trên lưng cô lại nhói đau. 5 năm nay, tuy rằng vết thương đã lành, không còn sẹo nhưng mỗi khi trái gió trở trời nó lại nhức buốt âm ỉ trong người.
9 Từ ngày bước chân vào Tiêu gia, Diệp Ngọc Chi, càng lúc càng bất an. Cô dần nhận thấy thái độ của Lãnh Phong dành cho Ngạo Tuyết mỗi lúc một tốt hơn. Tuy rằng Lãnh Phong không nhận ra nhưng với sự nhạy cảm của phụ nữ, linh cảm chút chuyện không phải lo xa.
10 Trông theo bóng lưng Ngạo Tuyết đi xa dần, Diệp Ngọc Chi không rõ từ lúc nào bàn tay trắng bệch, nắm chặt lại. Đôi mắt dần dần ánh tia bất mãn, căm thù.
11 Lâm Ngạo Tuyết đỗ xe dưới chung cư của Thu Phong, nhìn trên lầu 5 đèn tối om, cô có chút lạ lẫm. Lúc nãy rõ ràng Thu Phong nói về nhà rồi…. . Đi thang máy lên, cô bấm chuông cửa.
12 Nghe thấy người con gái mình yêu thương, nhắc tới tên mình, gã cười lạnh, nhưng đáy mắt có chút ôn nhu“ Em còn nhớ anh sao? Anh rất nhớ em……”Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh hít một hơi thật sâu“ Vũ Duy, đang ở giữa đường, thế này không tiện”“ Vậy thả em ra để em chạy trốn suốt 5 năm qua phải không?” Giọng lạnh lẽo của gã làm cô run sợ.
13 Vũ Duy làm người như thế nào, y rõ hơn ai hết. Vô liêm sỉ, tàn ác, bất lương, không từ thủ đoạn nào để giành được thứ mình thích. Khi thật sự thích cái gì, y càng muốn chiếm hữu bằng được, nhưng y chưa bao giờ thật sự thích cái gì cả.
14 Khi con người ta bị áp bức, vào đường cùng, có hai sự lựa chọn. Một là kiên quyết đấu tranh, hai là chấp nhận thỏa hiệp. Có rất nhiều sự việc, hiện tượng, câu chuyện để cho vẹn toàn tất cả mà thỏa hiệpNgạo Tuyết với Vũ Duy là như vậy.
15 Sáng sớm, Lâm Ngạo Tuyết từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, gương mặt Vũ Duy đã rõ ràng trước mặt cô, thân cận một cách rõ ràng. Cô đang ở trong lòng y, cánh tay y vòng qua ôm chặt lấy eo cô, hai kẻ trần truồng không mặc gì….
16 Sau khi được tiêm xong, Lãnh Phong cơ hồ có chút đỡ hơn. Anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Diệp Ngọc Chi bưng ly nước cam vào cho anh, đặt trên bàn, cô ta có chút lo lắng.
17 Lãnh Phong đỗ xe trước cổng trường. Từ xa đã trông thấy hai bảo bối của mình. Anh cảm giác thật hạnh phúc. Ngạo Tuyết sinh cho anh hai đứa nhỏ thật đáng yêu.
18 Ngồi bên bàn làm việc, Lãnh Phong có chút không vui khi xem những tài liệu về Vũ Duy, tất cả về y chỉ như tờ giấy trắng, không tin tức, không manh mối.
19 Qua một đêm tình triền miên, hai con người ấy, đã có thể hòa hợp lại với nhau, cả thể xác và tinh thần. Với Lãnh Phong, đó là cảm giác của tìm lại hạnh phúc.
20 Dương Thiên khá bất ngờ khi Diệp Ngọc Chi xuất hiện trước cửa nhà mình. Cô ta ngồi bó gối trên thềm cửa. Trông như một con cún đang run rẩy sợ hãi, và có vẻ hoảng loạn.