1 Lâm Nhã Băng năm nay hai mươi tuổi, cao 1m65, tính tình trẻ con ưa nổi loạn, nước da trắng hồng, đôi môi ánh đào lúc nào cũng đỏ mọng, ánh mắt long lanh tinh nghịch, lông mày hình cánh phượng, khuôn mặt trái xoa khả ái xinh đẹp.
2 Hoa và Băng làm bạn với nhau được hơn bốn năm. Cả hai cùng học chung một trường đại học, cùng đi làm chung một công ty nên họ khá thân thiết. Lúc đầu cả hai sống ở hai nơi khác nhau, nhưng thấy nếu sống như vậy thì lãng phí và đắt đỏ quá nên mới dọn về sống chung.
3 _Anh muốn giải quyết thế nào ? Băng khẳng khái hỏi. Anh ta nhếch mép cười lạnh. _Còn giải quyết thế nào nữa, thứ nhất cô phải xin lỗi ông chủ của tôi, thứ hai cô phải đền tiền.
4 _Xin lỗi nhưng tôi và ông không quen biết nhau, tôi không có thói quen lên xe của một người lạ. _Cô chắc chứ ? Ông ta không tỏ ra tức giận, hay bực mình vì bị Băng từ chối mà ngược lại ông ta từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không.
5 Ông ta có hỏi gì, Băng cũng chỉ trả lời duy nhất một từ "Rồi" Khóe miệng ông ta nhếch lên, mặt ông ta lạnh băng, ánh mắt uy hiếp nhìn Băng. _Cô có biết tôi mang cô về đây để làm gì không ? Băng mân mê ly nước ngọt trên tay, mắt nhìn chiếc ly rỗng trên bàn.
6 Băng căm phẫn hét. _Ông tưởng là tôi không muốn nói cho ông biết bố mẹ tôi là ai ư ? Tôi lớn lên trong cô nhi viện, câu trả lời như thế, ông đã hài lòng chưa ? Băng chưa từng khóc, chưa từng rơi lệ trước mặt người khác nhưng hôm nay phải chịu quá nhiều đả kích và khiếp sợ, Băng đã khóc, đã rơi lệ như một đứa trẻ con bị bắt nạt.
7 Ông ta hài lòng khi nghe Băng trả lời là chưa có bạn trai. _Cô không lừa tôi chứ ? Băng tức điên lên. _Tôi có thể nói dối sao ? Trong tay ông đang giữ cô bạn thân của tôi.
8 Thấy Phúc cứ nhìn Băng không chớp mắt, dáng điệu ngẩn ngơ và suy tư, ông ta nhếch mép, mặt lạnh lùng hỏi. _Cậu không nghe rõ tôi nói gì sao ? Giọng ông ta không nặng không nhẹ, không trách cứ nhưng người nghe lại sợ hết hồn.
9 Hai giọt nước mắt vừa rơi xuống má. Băng nhắm mắt lại, đầu dựa vào kính xe, mắt không nhìn ông ta, cũng không nhìn hai bên đường. Lúc này Băng chỉ muốn ngủ một giấc, chỉ muốn quên đi những ác mộng mà Băng vừa mới gặp phải, Băng hy vọng khi Băng tỉnh lại mọi chuyện sẽ kết thúc, Băng muốn trở về cuộc sống vui vẻ và vô lo như trước kia.
10 Băng đặt mạnh đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào mặt ông ta, Băng mím môi đáp. _Không. Đôi mắt Băng trong veo, mặt Băng không biến sắc, Băng không hề nói dối, từ trước nay, Băng không hề đụng đến rượu, cũng không uống cà phê, Băng chỉ uống nước lọc và nước ngọt.
11 Biết rằng nếu không để cho Băng đưa Hoa về nhà trọ, Băng sẽ đòi đi bằng được và lỗ tai của mình cũng không được yên, ông ta đành đồng ý cho phép Băng đi nhưng không phải để cho Băng cứ thế mà đi mà còn kèm theo một điều kiện.
12 _Mình biết là thế nhưng từ nay mình sẽ không được sống bên cạnh cậu nữa, không thể hàng ngày cùng cậu ăn cơm, cùng cậu làm mọi chuyện, cùng cậu chia sẻ một chiếc giường.
13 _Mình sẽ rất nhớ cậu, hàng ngày mình sẽ gọi điện và nhắn tin cho cậu thường xuyên. Cậu nhớ phải sống cho thật tốt, thật vui vẻ, nếu không mình sẽ. . Băng ngắt lời Hoa.
14 Ông ta cười nhạt. _Tôi hỏi cô, sao cô lại hỏi tôi ? _Nếu không có gì muốn nói, phiền tránh ra một bên để cho tôi đi. _Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với chồng của cô sao ? Băng căm tức bảo ông ta.
15 Phúc ngồi ở bên cạnh cố nén cười, tay che miệng, Phúc ho khan mấy tiếng, mắt ngó lơ chỗ khác. Băng đặt mạnh ly nước ngọt xuống bàn, quay sang nhìn Phúc, Băng trừng mắt.
16 Băng không muốn ngồi gần ông ta vì Băng thấy sợ và cảm thấy không an toàn, dù biết ông ta sẽ không làm gì quá đáng nhưng ngồi cách xa ông ta vẫn an toàn hơn.
17 Mắt Băng tràn ngập thống khổ và cô đơn, từng giọt nước mặt tủi nhục rơi trên má Băng. Băng khóc cũng đến cạn khô, khóc cũng đến hao mòn, khóc đến nỗi mắt nhìn thứ gì cùng mờ nhạt.
18 Ông ta lặng thinh không nói gì, mắt ông ta rực sáng. Thú vị ! Thêm một lần nữa, ông ta phải khen thầm tính cách của Băng. Xem ra cuộc hôn nhân này không hề nhạt nhẽo như ông ta tưởng, mà ngay từ đầu đã có điềm báo đây sẽ là cuộc hôn nhân có nhiều sóng gió và giông bão nổi lên rồi.
19 Chờ mãi không thấy cô vợ nhỏ bé và nghịch ngợm của mình đâu, nhớ đến hình ảnh mệt mỏi và buồn ngủ của Băng, ông ta có thể khẳng định bây giờ Băng đang ngủ ngon ở trên giường.
20 _Đã là vợ thì cô phải ngủ cùng tôi, đúng chứ ? Băng hầm hầm đứng bật dậy, không thèm bảo ông ta câu nào, Băng nhảy bộp xuống giường. Hành động của Băng, giống hệt như một đứa trẻ con.