61 Đứng bên cạnh ông ta, tay chạm nhẹ vào những cánh hoa, môi nở một nụ cười hạnh phúc và vui vẻ, Băng dịu dàng hỏi. _Ông đang nghĩ gì thế ? Ông ta đang chìm đắm vào thế giới riêng tư của mình nên không hay người con gái mà mình ngày nhớ, đêm mong đang đứng ở bên cạnh.
62 Băng đánh chán, đấm chán, thấy ông ta không nói một câu mà tựa như ông ta chỉ coi mấy cú đấm và mấy cú đá của mình chẳng qua chỉ là mấy cái gối bông, nên Băng mệt mỏi phải dừng tay lại.
63 Mà mặc kệ Băng muốn nói hươu nói vượn thế nào thì nói. Lần này ông ta không vội, cũng không nổi giận, ông ta biết một khi Băng đã chịu xuất hiện, nhất định Băng đã có đáp án cho ông ta.
64 Ông ta là người có tính cách sở hữu mạnh, khi đã yêu ai rồi, ông ta yêu cầu người con gái ấy phải tuyệt đối yêu ông ta. Chỉ đáng tiếc một điều là hạnh phúc mà ông ta mới được nếm trải chưa được mấy ngày, ông ta đã vĩnh viễn mất đi người con gái ấy chỉ vì một trận cãi nhau, chỉ vì một sự thật phũ phàng mà ông ta mới phát hiện ra.
65 Cắn nhẹ vào tai Băng, ông ta dùng tài ăn nói và khả năng quyến rũ chết người của mình để thuyết phục Băng lấy mình. _Căn phòng tân hôn của hai chúng ta, kể từ khi em đi anh không hề ngủ ở đó một đêm nào, mỗi lần đặt chân vào căn phòng, anh lại nhớ đến em.
66 _Cô tránh ra, giữa tôi và cô không có gì để nói với nhau cả. Ông ta lạnh lùng quát Băng. _Có thật là anh dễ dàng buông tay như thế ? Nhắm mắt lại, ông ta lắng nghe nhịp đập yếu ớt trong trái tim mình, nghe lòng mình quặn đau.
67 Ông ta dơ bàn tay phải lên, ông ta muốn dạy cho Băng một bài học, tuy rằng cái tát này không thể làm đau được ông ta, cũng không cho ông ta cảm giác gì nhưng nỗi đau tinh thần, sự dày vò và dày xéo trong trái tim, ông ta nhất định phải tính với Băng.