1 Trong Tam Hoàn Ngũ Hành, có hai nơi được công nhận là cõi phúc — Linh Trạch Sơn và U Hà. Suy cho cùng U Hà không tính là cõi phúc…… Rất khó nói, bởi vì người nào rơi vào thì không thể quay về.
2 Gần đây Hương Tô tu luyện rất chăm chỉ, ngay cả hàng xóm của nàng là Nghênh Xuân Hoa cũng thấy không ổn, an ủi nàng nói: “Tô Bính à, đừng miễn cưỡng mình như vậy, Thuỷ Tiên thành hình sớm, ấy là do phong thuỷ của hắn tốt thôi.
3 ‘Xoạt’ một tiếng, không biết từ chỗ nào mà Đông Thiên Vân đã rút ra một thanh bội kiếm lấp lánh hàn quang. “Thắng Hoàn Đế Quân!” Kim Trản cơ hồ phẫn nộ mà kêu lên một tiếng, sẽ không phải chỉ vì một câu nói vô ý của Hương Tô, hắn liền muốn xuống tay giết người chứ? Dầu gì hắn vẫn là Đế Quân của một phương!Dưới hàng lông mi dài, ánh mắt của Đông Thiên Vân chuyển đến Kim Trản, cái nhìn thoáng qua lạnh lẽo rét buốt như vậy, làm cho Kim Trản không thể nói ra câu kế tiếp.
4 Từ trước đến này, Thanh Tuế Đế Quân luôn luôn khiêm nhường, tiên hầu trong phủ Thanh Tuế cũng không tính là nhiều, hầu hết đều là người xuất thân từ núi Linh Trạch, Hương Tô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cây Hòe, làn da vẫn còn thô ráp như vậy.
5 Chúng tiên kinh ngạc cùng ‘ồ’ lên, Hương Tô cảm thấy một trận cuồng phong đập vào mặt, nàng cùng Kim Trản, Tiểu Hòe, vài tiên linh pháp lực thấp kém đều bị thổi lảo đảo lui nửa bước, Hương Tô còn giẫm lên chân của Tiểu Hòe.
6 Hương Tô rất khẩn trương, nhìn chòng chọc địa hình dưới cánh Côn Bằng, chuẩn bị nhảy xuống cánh chim để chạy trốn khi có thể. Nàng thật không hiểu được vì sao Quân Thượng tỷ tỷ có thể thấy chết không cứu! tuy rằng ngoài mặt Đông Thiên Vân nói chiêu nàng làm người lo chuyện lặt vặt, làm không được sẽ dẫn nàng đến một nơi không người mà yên lặng không một tiếng động giết chết nàng.
7 Hương Tô ôm hồ lô đi ở cuối cùng, nặng lắm nha, không biết Hàn Đàm này còn xa không, nàng cũng bắt đầu thở hổn hển. Tiên quan phủ Thanh Trạch cứ tiếp tục dắt bọn họ đi sâu vào trong sơn cốc, Hương Tô quan sát Côn Bằng đi ở phía trước nàng, tuy rằng nó là chim, dáng vẻ đi bộ còn có thần khí hơn cả người, ngẩng đầu thẳng lưng.
8 Khi ở trên đụn mây mơ hồ có thể nhìn thấy một thành trấn nhỏ, hô hấp của Hương Tô cũng bất giác ngừng lại. Thì ra “thành trấn” mà Bách Tri Thảo và Kim Trản nói lại là một nơi náo nhiệt như vậy! Tường thành cao thẳng, trong cửa thành có những con đường kéo dài thông suốt khắp nơi.
9 Trở lại cung Tử Vi, Đông Thiên Vân đang dự tiệc trong đình nằm ở giữa hồ, đã sắp hoàng hôn, mặt hồ dập dờn làn sóng phản chiếu sắc cam rực rỡ, xa hơn chút nữa là biển rộng mênh mông, cảnh sắc tuyệt đẹp.
10 Hương Tô quỷ khóc thần gào một trận, không có ai để ý tới, cũng không ngã xuống, tự mình từ từ thu lại tiếng la hét. Tuy rằng dáng vẻ có chút khó coi, lại không bị nguy hiểm đến nỗi tan xương nát thịt, vừa rồi chủ yếu là sự đột ngột làm cho nàng bị dọa.
11 Hương Tô ăn uống no đủ, dùng khăn trải trên bàn lau miệng, nàng phát hiện Quân Thượng đang nhìn nàng, vẻ mặt là ôn hòa khó gặp. Nhất định là ảo giác, nàng thế nhưng cảm thấy Quân Thượng dường như rất hâm mộ nàng.
12 Tâm trạng của Đông Thiên Vân rõ ràng rất tốt, cánh tay chống lên lan can nhàn tản nâng quai hàm, đưa tay về hướng Hương Tô: “Sử dụng dải lụa mỏng cho ta xem.
13 Mấy ngày tiếp theo, Văn Thăng tới nói cho Hương Tô biết, Quân Thượng bởi vì thu Cấp Phong Kiếm mà bị thương một chút chân nguyên, cần bế quan tu luyện.
14 Đông Thiên Vân trừng hắn một hồi, công tử áo đỏ thẵm không những không ngại ngùng, ngược lại cười hì hì lách đến đụn mây của bọn họ. Đông Thiên Vân ‘hừ’ lạnh một tiếng, cứ thế hạ đám mây xuống một ngọn núi không có người qua đường.
15 Hương Tô dậy sớm, nghe thấy Văn Thăng ở ngoài Lưu Tô Điện gọi nàng, mở cửa nhìn thấy gương mặt mỉm cười của hắn, Hương Tô khẽ run rẩy, điểm tâm sẽ không lại là cháo hoa dưa muối nữa chứ?Cũng may Văn Thăng nói: “Quân Thượng mời người đi Thắng Vân Điện dùng bữa sáng.
16 Hương Tô nằm ở trên giường trằn trọc trăn trở, đây là lần đầu tiên nàng không cách nào ngủ được từ sau khi nàng có thói quen ngủ trên giường. Vô ý vuốt nhẹ qua làn môi, nàng luôn không có cách gì không nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.
17 Luồng khí nóng phun ra từ miệng núi lửa rõ ràng có sự thay đổi, Hương Tô nhìn không chớp mắt, dù sao nàng vẫn cảm thấy chớp mắt một cái sẽ bỏ qua mất hình ảnh Quân Thượng quang vinh bay ra.
18 Hương Tô khó chịu đầu óc không thể tỉnh táo, gáy một lần rồi lại một lần va chạm vào bậc thềm ngọc đen, tuy rằng không nặng đến độ làm cho nàng cảm thấy trời đất quay cuồng.
19 Hương Tô bước chậm chạp trên con đường lát gạch xanh trong thôn trấn, một con sông nhỏ xuyên qua trấn, trên đường chảy qua của dòng sông có vô số những cây cầu, rất có ý cảnh.
20 Trấn trên có chuyện lớn xảy ra, mọi người hoảng sợ đủ thứ đóng kín cửa nhà, cửa hàng cũng không mở, trên phố càng ít người đi đường. Tào đại sư vô cùng bận rộn, chẳng quản ngày đêm điều tra xung quanh, ngay cả Tiểu Viêm cũng cùng đi theo giúp đỡ trợ uy, Hương Tô không có thầy dạy, cảm thấy chẳng có hứng thú gì.