41 Ông ta gõ nhẹ vào văn phòng làm việc của Lý Mộ Hương. _Vào đi ! Thấy ông ta, Mộ Hương cười tươi. _Cậu đến đón vợ à ? Ông ta gật đầu đáp. _Đúng. Chị đã làm theo những yêu cầu của em cho cô ấy rồi chứ ? _Cậu yên tâm, đích thân chị chọn đồ cho cô ấy thì không thể nào nhẫm lần được.
42 Không muốn cãi nhau với trẻ con, ông ta chọn cách nhắm mắt dưỡng thần, chọn cách im lặng là vàng. Băng là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, đột nhiên thấy người lớn lờ mình đi, thấy ông ta không nói chuyện với mình nữa, Băng nhất quyết phải tìm cách cho ông ta mở miệng và chịu nói chuyện với mình.
43 Nếu để ý kĩ sẽ thấy, ông ta không còn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nữa, mà thực sự đã bị cô tình nhân nhỏ bé làm cho phát điên và phát cuồng lên rồi. Băng cười khì khì, Băng không coi mấy lời nói hung hăng và hàm chứa đe dọa của ông ta vào đâu.
44 Băng càng cố, cánh cửa càng bị kẹt, cuối cùng Băng ôm lấy đầu, do dùng tay vò lại rứt rứt, cuối cùng mái tóc được hấp dầu, được cắt tỉa một cách sành điệu và thời trang buông xõa xuống vai.
45 Băng chu miệng. _Tôi có bị làm sao đâu mà ông mắng tôi ? _Cô còn nói nữa, nếu tôi không đỡ được cô, cô nghĩ bây giờ cô còn hơi sức để mà cãi lý với tôi hả ? Băng vòng qua cổ ông ta, miệng cười tươi.
46 Chờ mặt Trời khuất hẳn, chờ nhà nhà lên đèn, phố xá ngập tràn trong ánh đèn đầy đủ sắc màu, cả hai người mới bừng tỉnh. Mỗi ngày được sống bên cạnh nhau, nhìn thấy nhau, nói chuyện, cãi nhau, ăn cơm cùng nhau, họ hiểu ra rằng càng ngày, họ càng bị cuốn hút vì nhau nhiều hơn.
47 Ông ta gật đầu khuyến khích Băng. _Cô làm đi. Do nhà ông ta không có đồ dùng của nhân viên pha chế rượu giống như ở quầy bar, nên Băng phải dùng thứ khác để pha chế.
48 Mùi vị cà phê cho ông ta cảm giác muốn say, muốn tan chảy, cho ông ta cảm giác giống như lúc ông ta đang hôn Băng. Mặt ông ta hơi đỏ khi nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ khi uống cà phê, nhưng cảm giác này rất quen thuộc.
49 Khu đất mà ông ta muốn mua, ông ta đã mất hơn một tháng, phải dùng đủ mọi cách mới mua được. Vui mừng vì mua được đất, ông ta liền ời ngay mấy chuyên gia thiết kế ình một khách sạn bốn sao, nhưng ai ngờ bọn họ dám qua mặt ông ta, dám ăn cắp bản vẽ của nước ngoài.
50 Lúc này ông ta không còn là ông chủ uy nghiêm và lạnh lùng nữa, mà đã biến thành một người bị dọa cho sợ chết khiếp rồi. _Không, tôi không thấy. _Sáng nay, bà cũng không thấy cô ấy sao ? Bà giúp việc khó hiểu nhìn ông ta.
51 Vì lo chị ấy bị ốm, hay bị ông bà kia đối xử không ra gì nên tôi đã cố gắng đi làm thuê, cố gắng dành dụm tiền để mua vé tàu. Tôi đã đến thăm chị ấy sau một năm xa cách.
52 _Lâm Nhã Băng ! Cô hãy chờ đấy ! Dù có phải lục tung cả cái hành tinh này lên tôi cũng phải tìm ra cô. Ông ta căm giận nhất chính là hóa ra ngay từ đầu, ông ta đã bị Băng lừa dối.
53 _Thưa anh ! Chúng ta đi đâu đây ? Phúc đột ngột lên tiếng hỏi. Thấy từ lúc lên xe, sếp chỉ im lặng, tâm tư nặng nề, mặt mày lạnh băng. Trông sếp bây giờ rất đáng sợ, nhìn sếp giống hệt một người sắp cầm dao giết chết ai đó.
54 _Ngoài bộ hồ sơ của cô ấy, cậu có hỏi được gì không ? Biết sếp đang hỏi gì, Phúc lựa lời trả lời cho hợp lý. _Theo yêu cầu của sếp, em đã tìm gặp hiệu trường Cao Thiên Lãnh ở văn phòng của ông ấy.
55 Ông ta vừa đi tìm Băng, vừa ngơ ngẩn giống như một kẻ mất trí, dáng vẻ ảo não và sầu khổ. Trông thấy bất cứ một cô gái nào có vóc dáng và cách ăn mặc gần giống như Băng, ông ta cũng vội chạy lại gần, rồi gọi tên Băng nhưng ông ta chỉ nhận được một sự thất vọng và buồn chán.
56 Người ra, người đi vào. Chỉ một khắc, chỉ vì một cú va chạm, Băng và ông ta đã vĩnh viễn rời xa nhau. Từ xa ông ta thấy thấp thoáng bóng dáng một cô gái có vóc dáng, cách ăn mặc và cử chỉ giống hệt Băng.
57 Phúc thở dài đáp. _Em cũng không biết nữa. Lúc nãy em còn thấy sếp, còn bây giờ, em không biết sếp đang ở chỗ nào. _Cô ấy có đi cùng với cậu và Quân không ? Phúc lúng túng không biết nói thế nào ? Biết rằng sớm muộn gì Lý Mộ Hương cũng biết, nhưng đây là chuyện cá nhân và riêng tư của sếp nên không dám xen vào.
58 Ông ta cau mày nhìn bà Hoàng. Sau khi nghĩ kĩ, biết thế nào chuyện này cũng là do Lý Mộ Hương nói nên không còn thắc mắc nữa. _Mẹ cũng biết cô ấy là em gái của Lã Thu Nguyệt ? _Mẹ biết.
59 Tu viện đã được xây dựng và tồn tại được hơn hai mươi năm, trải qua nhiều lần tu sửa nên vẫn còn vững vàng cho đến ngày hôm nay. Xung quanh được rào bằng một tường bao loan màu trắng.
60 Cho rằng, họ đang cố tình che dấu không chịu nói ình biết Băng đang thực sự ở đâu nên ông ta cho người theo dõi họ. Nhưng càng làm thế, ông ta càng thất vọng hơn, vì mấy tháng trôi qua, họ cũng không có động tĩnh hay có dấu hiệu gì cho thấy họ biết Băng đang ở đâu và đang làm gì ? Nguồn thông tin của ông ta đến đây là đi vào ngõ cụt.