1 Mạnh Bà Trang. Ngoài trang có một nữ tử đang đứng, khuôn mặt thanh thoát, một thân áo trắng, tóc búi đơn giản, song giữa mái tóc đen đã sớm có sợi bạc, bên khóe mắt đã có chút nếp nhăn.
2 Mạnh Bà nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Cầm Dung, nghĩ đến từng hồn phách nhảy vào sông Vong Xuyên đều có dáng vẻ như vậy, chỉ là có thể từ trong Vong Xuyên đi lên, thật sự quá ít.
3 Ngọn lửa xanh nhạt dưới Vong Xuyên đỉnh đã dần tắt. Hôm nay không có nhiều vong hồn lắm, Mạnh Dung cũng trở về từ bên bờ Vong Xuyên, nhìn vào trong, nói nhỏ gì đó.
4 Vừa đến giờ, cửa Quỷ Môn Quan mở lớn. Hơn mười vong hồn mặt không biểu tình, đã thôi than thở, cũng hết khóc lóc, đi cuối cùng còn có hai quỷ soa, trong đó có một quỷ soa cầm roi trên tay, chỉ dùng để giáo huấn những vong hồn có hạnh kiểm xấu.
5 Mạnh Bà đi đến ngoài trang, thì không còn nghe Bạch Vô Thường hát gì nữa. Lát sau thấy Mạnh Dung và các nàng ở bên kia vẫn đang bận rộn. Mỗi người đều cầm một chén canh, đưa cho từng vong hồn.
6 Sau ngày hôm đó, lại qua hai trăm năm. Mạnh Bà vẫn là Mạnh Bà. Nàng vẫn như cũ ở cạnh cầu Nại Hà, vì vong hồn nấu canh. Những thứ khác vẫn cứ như vậy, cho dù qua bao nhiêu ngàn năm, dù bụi bặm phủ mờ, vẫn luôn ở đó.
7 Từ lúc Tôn Ngộ Không đại náo địa phủ, đã qua hơn hai trăm năm. Hai trăm năm này, địa phủ trôi qua trong bình an vô sự. Chỉ là nghe nói sau khi Tôn Ngộ Không bá đạo cái gì cũng không để vào mắt kia đại náo thiên đình, bị Như Lai Phật Tổ nhốt dưới Ngũ Hành Sơn.
8 Mạnh Bà không phủ nhận, nàng quả thật đang sợ. Nàng sợ hãi cảm giác hít thở không thông khi vừa nhìn đóa hoa kia. Sợ sẽ nhớ lại chuyện nàng không có khả năng thừa nhận.
9 Không rõ là mấy ngàn năm trước, khi đó phương Bắc loạn lạc, mất mùa. Bầu trời nơi ấy bị khói đen dày đặc bao phủ, tro bụi mù mịt, nhìn không thấy mặt trời.
10 Ngày hôm sau lúc Tử Trúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nó mở to mắt, nhìn ánh nắng xuyên qua mái nhà, thật ấm áp, đã lâu không được ngủ ngon như vậy.
11 Tử Trúc ôm hai cái bánh, ra sức chạy nhanh băng qua rừng núi. Khắp núi toàn một màu cỏ dại khô vàng, còn cao hơn người nó. Mặc dù bây giờ chúng không còn xanh, nhưng ở đầu từng phiến lá nhỏ dài lại có mũi nhọn.
12 Sáng sớm hôm sau, lúc Tử Trúc chui ra khỏi đống cỏ khô, liền thấy một phong cảnh hoàn toàn khác. Hôm qua toàn một màu đất vàng cháy ngút tầm mắt, bây giờ đã là tuyết trắng mênh mông.
13 Đó là một gương mặt không có biểu cảm. Có lẽ cũng không thể gọi là mặt, ngũ quan không rõ ràng, thoạt nhìn như bị người ta lấy đá đập nát. Hai con mắt nhìn cũng không giống mắt, chỉ giống hai lỗ thủng không tròng.
14 Tử Trúc mơ một giấc mơ, trong mơ là một sơn cốc tiên khí lượn lờ, có một dây thảo mộc, tự nhiên sinh ra và lớn lên, không biết đã bao tuổi. Bên cạnh trăm hoa thi nhau đua nở.
15 Hoa Khai từ nhỏ là một đứa trẻ được nhiều người yêu mến. Chẳng những ngày thường ngoan hiền, tính cách tốt, vẫn cứ lặng lẽ, cho tới bây giờ cũng không ầm ỹ không quậy phá, đối với ai cũng đều rất lễ phép.
16 Tuy nói không cần hiến tế Hoa Khai cho sơn thần, nhưng những người vốn yêu thương nàng nghe xong lời nói của đạo sĩ, cũng không dám tới gần. Ai cũng sợ bị quỷ ám.
17 Sơn thần là ai? Chẳng qua là một con yêu quái sống trong núi tên "Si", được dân chúng thờ phụng. Vừa đúng năm được mùa, dân chúng liền cho rằng là do sơn thần phù hộ.
18 Lò than trong phòng thỉnh thoảng phát ra âm thanh "Tách tách", lửa cháy hừng hực. Hoa Khai bình thản kể lại chuyện đã qua, bình thản tựa như nàng đang kể chuyện người khác.
19 Sáng sớm hôm sau, lúc Tử Trúc tỉnh dậy đã không thấy người bên cạnh đâu, ngoài cửa lại có tiếng động nho nhỏ. Tử Trúc đứng dậy, cầm lên cái bình đặt ở đầu giường đêm qua, mở nắp nhìn.
20 Mùa đông đã dần xa, mùa xuân cũng đến rất nhanh. Tuyết trắng trên mặt đất tan hết, vạn vật dần dần hồi sinh. Ngay cả cây cổ thụ trong viện tưởng đã chết cũng lặng lẽ đâm chồi.