21 Trước khi rời đi, ông ta dặn dò một vệ sĩ. _Nếu cô ấy muốn đi học, cậu lái xe đưa cô ấy đi. _Vâng, thưa ông. Nghe ông ta nói, Phúc đoán Băng vẫn còn đang ngủ ở trong phòng.
22 Ông ta cười nhạt, giọng ấp úng sợ hãi và run rẩy của bà giúp việc đã tố cáo tất cả. Bà giúp việc thấy miệng mình đắng nghét, mồ hôi tuôn ròng ròng. _Cô…cô ấy đi rồi.
23 Ngồi gọn trên chiếc ghế bên cạnh ông ta, kéo mũ lưỡi trai sụp xuống mắt, đầu ngoẹo sang một bên, mắt nhắm lại, Băng không thèm nhìn ông ta đến lấy một cái.
24 Không nhìn Băng, ông ta lên tiếng hỏi. _Đi vệ sinh. Ông ta im lặng không hỏi gì thêm nữa. Băng bị ông ta làm cho tức phát điên. Sao trên đời này lại sinh ra một người kì lạ như ông ta ? Nói chuyện theo kiểu có cũng như không như ông ta thì đừng nói còn hơn.
25 Gõ cửa phòng ngủ một lúc mà không có ai lên tiếng trả lời, bà chán nản thở dài. Đang đi xuống lầu, bà gặp ông ta. _Chào ông ! Mời ông xuống ăn cơm. Băng đang ngủ, ông ta đã ăn cơm ở nhà hàng nên không có tâm tư ăn uống.
26 Từ trong phòng tắm đi ra, ông ta thấy Băng đang nằm sấp trên giường, quyển sách đặt trước mặt, hai tay chống cằm, chân quẫy đạp trong không khí. Mặc dù đã là sinh viên năm thứ hai, nhưng trông Băng chẳng khác gì học sinh tiểu học.
27 Nhìn vẻ mặt khổ sở của Băng, ông ta biết Băng đang không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng vẫn kiên cường nói là không sao. _Nếu đã không uống được thì thôi đi.
28 Điên tiết, ông ta ôm lấy ngang eo Băng, nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của Băng lên, ông ta ngồi dậy. Nhìn thẳng vào mặt Băng, mặt lạnh lùng vô cảm, ông ta gằn giọng.
29 Sáng hôm sau, dù có mệt đến đau, đau ốm thế nào, theo thói quen và theo quán tính, bao giờ Băng cũng dậy đúng lúc năm giờ sáng. Cảm giác lúc này của Băng là rất mãn nguyện, sung sướng và hạnh phúc.
30 _Cô thích ăn bún riêu ? _Đúng. Băng vừa ăn vừa trả lời, mắt không thèm nhìn ông ta đến lấy một cái. Ông ta hỏi bà giúp việc. _Cô ấy bảo Dì nấu ? Bà giúp việc lúng túng đáp.
31 Ông ta lạnh lùng lên tiếng. Băng tức muốn điên lên. Lúc nào ông ta cũng ra lệnh cho Băng làm theo. Băng không hiểu mình là gì của ông ta nữa ? Nếu nói rằng Băng là con rối của ông ta cũng không đúng vì từ trước đến nay Băng là kẻ không thích nghe theo lời của bất cứ ai, ngay cả ông ta cũng thế.
32 Đẩy Trọng Sinh ra, Băng lập tức dơ tay đấm nhẹ vào bụng Trọng Sinh một cái. _Thằng oắt con, ngươi dám dùng kế mật ngọt chết ruồi hả ? Nên nhớ ta không phải là mấy cô nương trẻ người non dạ dễ bị dụ dỗ bởi bộ mặt baby của ngươi.
33 Cầm lấy tờ fax do cô thư kí đưa, ông ta bắt đầu đọc. Đọc xong, mặt ông ta âm trầm lạnh lẽo. _Còn việc gì khác nữa không ? _Phía công ty Hừng Đông muốn gặp sếp chiều nay.
34 _Cậu đang nói chuyện với tôi à ? Ông ta lạnh nhạt hỏi. _Thế anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai ? Cậu ta tức giận hét um lên như một đứa trẻ con. Đứng bên cạnh, Băng tròn xoe mắt nhìn ông ta.
35 Đầu tiên, tự dưng một người đàn ông xa lạ bắt ép lấy làm chồng, sau đó phải dọn ra khỏi căn nhà trọ ấm áp và bình yên mà mình đang sống với Hoa, bây giờ thêm tên xú tiểu tử này nữa.
36 Bây giờ Trọng Sinh mới hiểu lý do vì sao mà Băng lại răm rắp nghe theo lời của ông ta như thế. Tuy không biết nguyên nhân vì sao Băng lại đột ngột đi lấy chồng mà không nói gì với mình, nhưng gặp qua ông ta hai lần, Trọng Sinh nghĩ ông ta rất xứng đáng là chồng của Băng, chỉ có người như thế mới mang lại hạnh phúc, mới có thể bảo vệ và che chở cho Băng.
37 Không thèm cắn tai, không thèm thì thầm vào tai ông ta nữa, Băng nghịch tóc ông ta. Băng chăm chú bới từng ngọn tóc trên đầu ông ta, gối Băng quỳ trên lòng ông ta, còn mặt Băng gần như là áp sát vào má ông ta.
38 _Cháu đang nhìn gì thế ? Băng ngượng ngùng đáp. _Dạ, không có gì. Không muốn ông Tư hỏi thêm câu nào nữa, Băng bưng thêm bún riêu và mấy món ăn do mình nấu ra ngoài.
39 Băng bị ông ta chọc cho tức chết, không cần biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình và đang quan sát mình. Băng chạy thật nhanh về phía ông ta, miệng gọi to.
40 Cả đời Băng cũng chưa từng trải qua những khổ hình như thế. Đầu tiên họ không nể nang gì Băng mà hung hăng bước lại lột hệt đồ trên người Băng, họ thấy thế vẫn còn chưa đủ khiến cho Băng sợ chết khiếp, họ bắt Băng phải đi tắm, đi mát xa.