Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 152
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Truyện Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi của tác giả Giáp Đồng xoay quanh về một người đàn ông anh tuấn cao ngạo là quân khu trưởng quyền cao chức trọng, quân hàm trung tướng, là đại gia quyền thế nhất thủ đô.

Danh sách chương Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi


Chương 1: Chỉ Chơi Đùa Một Tí Mà Thôi

1 Thành phố Bắc Kinh vào mùa hạ, đặt một quả trứng gà trên đường cũng có thể nấu chín, nhưng vào ban đêm lại có gió mát thổi hiu hiu, làm cho người ta thoải mái.


Loading...

Chương 2: Bỏ Rơi?

2 "Lúc mới quen biết tôi, chẳng phải anh cũng đã biết tôi làm nghề này sao? Bây giờ không sờ được, không hôn được thì bỏ rơi như thế hả? Đi chết đi". Câu cuối cùng vừa thốt, Phục Linh dùng sức đá mạnh mủi chân, chợt đá vào hạ bộ Thẩm Giai Thành, nhìn gương mặt hắn bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trong lòng không nhịn được cảm thấy sảng khoái.


Chương 3: Bị Bỏ Thuốc

3 “A, lão đại, phía trước có mỹ nữ. "Người đàn ông nghe tài xe phía trước nói, không có phản ứng gì, cho đến khi xe bất ngờ bị buộc phải dừng ở bên đường anh ta mới ngẩng đầu lênMột gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như điêu khắc, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như loài báo đi săn như muốn hút hồn kẻ đối diện lúc này càng tỏ ra lạnh lùng.


Chương 4: Hai Trăm Đồng Này Là Sao?

4 Hơi thở nóng bỏng của cô gái xinh đẹp không ngừng dâng lên trong xe, khiến Tiểu Chấn không khỏi đỏ mặt, cố gắng trấn tỉnh tinh thần, nhéo vào bắp đùi mình một cái thật mạnh, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, thật quá đáng, có cần phải giày vò người khác như thế không chứ? Trong lòng cực kỳ oán hận, nhưng vẫn phải tập trung hết sức lái xe.


Chương 5: Chuẩn Bị Vào Doanh Trại

5 Xe dừng lại tại một khu chung cư ở ngoại ô thành phố, trả cho tài xế 30 đồng, mặt trời lúc này đã lên cao, cả người Phục Linh mặc một bộ quần áo thể thao, mang tâm trạng thấp thỏm đi vào nhà trọ của mình.


Chương 6: Làm Cho Bão Táp Tới Mãnh Liệt Hơn Nữa Đi

6 Phục Linh một thân quân phục màu xanh lá rằn ri đứng trước cửa lớn doanh trại chuẩn bị vào báo danh, trong lòng đột nhiên thấy bối rối. Kỳ lạ, đây là tình huống gì?Trước cửa lớn không thấy người nào, chỉ có một người đàn ông nhìn cứ như một hung thần mặc quân phục vẻ mặt nghiêm nghị đứng đó.


Chương 7: Mạnh Phục Linh, Con Mẹ Nó Cô Thật Muốn Ăn Đòn

7 Nhóc con, muốn cùng chị thử sức chịu đựng hả, cưng thua chắc rồi, Phục Linh ngẫm nghĩ, chân lại đứng thẳng hơn. Đôi chân thon dài, cặp đùi trắng nõn bị che khuất dưới bộ quân phục, nhớ đến cảm giác kích thích một đêm nào, đôi mắt Đồng Trác Khiêm không khỏi càng thêm sâu, hét to một tiếng:“Nói cho tôi nghe xem, cô đang mặc quần áo gì hả?”“Hả”, Phục Linh sửng sốt, thành thật trả lời:“Quần áo lãnh ở chỗ của tân binh”“Mạnh Phục Linh, cô bản lĩnh lắm, cả trại tân binh cũng có thể trà trộn vào”Trà trộn? Mẹ nó cũng quá khinh người đi, liền bĩu môi nói:“Thủ trưởng, tôi không phải là trà trộn vào”Nhóc con, cũng chỉ là chủ quản trại tân binh, còn cho rằng mình tài ba lắm.


Chương 8: Chờ Bổn Đại Gia Buổi Tối Trở Về Chơi Đùa Với Cô

8 Anh chàng đầu đinh đứng bên ngoài cửa ra vào suy đi nghĩ lại, nghĩ không ra liền rút ra một điếu thuốc hút, lúc ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc lại nhìn đến cửa phòng, không biết lão đại muốn làm bao lâu?“Tiểu Chấn”Một lúc sau, bên trong vọng ra âm thanh đè nén tức giận của Đồng Trác Khiêm.


Chương 9: Mẹ Nó, Thật Đúng Là Chờ Được

9 Đồng thiếu gia trên tay cầm một điếu thuốc, trên người mặc độc nhất một chiếc quần quân phục, tay đẩy cửa, chào đón anh là một tiếng gầm thét chói tai.


Chương 10: Mày Là Cái Thá Gì

10 Cúp điện thoại di động, nói một tiếng chờ chị, Phục Linh nhìn Đồng thiếu gia, bộ dáng cười đến vô cùng đê tiện nói:“Thủ trưởng đại nhân, giúp một chuyện đi, tôi có việc gấp.


Chương 11: Hét, Hét Nữa Đi, Bổn Đại Gia Thích Nghe Mày Hét

11 Nghe tiếng phụ nữ mắng chửi bên trong quán bar, Đồng Trác Khiêm đang bước vào cửa cũng run lên, gương mặt nhất thời tối đen như Bao công. Người phụ nữ này thật quá mức hung hãn.


Chương 12: Hai Con Khổng Tước Kiêu Ngạo

12 Tê liệt ngã xuống đất, sắc mặt La đại gia mãnh liệt vặn vẹo, trong lòng từ khó chịu dần chuyển sang ũ rũ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của một sĩ quan đang cầm súng thật chỉa vào mình.


Chương 13: Thật Lòng Cảm Ơn Tôi, Lấy Thân Đền Đáp Đi

13 “Bí thư Thẩm, ăn nói cẩn thận”. Người đàn ông ngồi trên ghế nhịp nhịp hai chân mở miệng nhàn nhạt nói một câu, giọng nói mặc dù hờ hững, nhưng lại ẩn chứa ý lạnh, khiến ọi người đang có mặt không nhịn được run lên.


Chương 14: Vận Động Kịch Liệt Trong Xe

14 Mạnh tiểu thư đã bị người vô sỉ nào đó làm cho thần hồn điên đảo rồi, cho đến tận khi ngồi vào chiếc xe quân dụng vô cùng oách Land Rover mới phản ứng kịp, tay chân nhất thời luống cuống, gương mặt đỏ bừng, không biết phải nói gì.


Chương 15: Giẫm Phải Ổ Kiến Lửa

15 Một buổi sáng tinh mơ tỉnh lại, nằm trên giường nệm mềm mại. Mạnh Phục Linh ngồi dậy, cả người đầy dấu hôn tím bầm, cúi người ho khan một tiếng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, âm thanh khàn khàn vô lực.


Chương 16: Có Người Thì Làm Thư Ký, Không Có Người Thì Làm?

16 Trên suốt đoạn đường đi, sắc mặt Mạnh tiểu thư đặc biệt khó coi, ngồi bên cạnh vị đại gia này chỉ sợ không cẩn thận liền bị gây khó dễ. Khốn kiếp, nếu sớm biết hắn đường đường là quân khu trưởng, là chiến binh thần thoại thì cho dù có bị cưỡng bức, bị đánh thì vẫn nhịn là chính, phản kháng làm cái gì chứ? Mạnh Phục Linh, mày đi chết đi!Xe chạy một mạch, không người nào nói chuyện.


Chương 17: Không Phải Là Tôi Thích Anh Chứ?

17 Đồng thiếu gia cảm thấy mình đã có một quyết định thật ngu ngốc, đó chính là để cô gái ngu ngốc này ở bên cạnh mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có chỗ tốt, thôi cũng không nghĩ nhiều nữa.


Chương 18: Báo Cáo, Em Gái Trại Tân Binh

18 Chạy một mạch như điên đến giữa đường, trời nóng như lửa thiêu, mồ hôi chảy ròng ròng, thực sự chẳng khác nào muốn luộc chín người ta, chạy một hồi lâu mới phát hiện ra, quân khu này cách trại tân binh không xa, vốn là cùng một khu, chạy nãy giờ cũng chưa ra khỏi khu này, cô liền cắm đầu cắm cổ chạy đến cổng chính trại tân binh.


Chương 19: Đã Không Ai Cứu Giúp, Đành Phải Chấp Nhận

19 “Lại đây”. Mạnh Thiệu Đình bất ngờ gọi cô lại ngồi xuống, sắc mặt trầm tĩnh, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan. Nhưng Phục Linh hiểu, đây là yên tĩnh trước cơn bão.


Chương 20: Ngài Khỏe, Đây Là Bộ Phận Pr Của Quán Bar

20 Lúc Phục Linh chạy xong đã là xế chiều, không thấy ai đến hối thúc cô chạy nhanh hoặc tranh thủ thời gian đến trước khi phòng tạm giam đóng cửa. Đã bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời cũng không còn ánh sáng mà cũng chẳng âm u, thật là đói bụng, thầm nghĩ phải đi ăn cơm trước khi đến phòng tạm giam báo danh, nhưng cô vừa ra khỏi sân tập đã có người đứng chờ sẵn.


Loading...