61 “Nhìn dáng vẻ đàn ông như vậy mà lại là khách làng chơi phong lưu cơ đấy. ”“Ghen tị à? Lúc trước cũng giả dạng đi chơi gái đấy thôi. ”“Biến đi. ”Xung quanh những lời nghị luận vang lên không ngừng, Đồng Trác Khiêm nheo lại đôi mắt nguy hiểm, kéo Phục Linh lại nói một tiếng: “Đem lễ phục về nhà họ Đồng đi.
62 Ngoài trời tờ mờ sáng Phục Linh đã bị kéo ra khỏi chăn, mở đôi mắt còn buồn ngủ nhìn gương mặt tươi cười của mẹ. “Mẹ, đừng làm ồn, cho con ngủ một chút đi.
63 Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng khách đều dán mắt lên bộ đồ đỏ rực rỡ kia. Mạnh Thiệu Đình mỉm cười tự nhiên bước lên, kéo tay con gái nói: “Con gái à, sau này phải sống cho thật tốt!”Phục Linh mỉm cười đáp: “Ba, đừng có gấp mà, mới chỉ đính hôn thôi mà.
64 Tề Tiểu Chấn im lặng, nhấn chân ga lặng lẽ lái xe. Thấy việc trêu chọc Tề Tiểu Chấn không có tác dụng, Phục Linh mất hứng, yên lặng tựa vào bả vai Đồng Trác Khiêm hỏi: “Hai chúng ta thật sự kết hôn sao?”“Không phải!”Phục Linh ngẩn người ra sau đó nổi trận lôi đình: “Vậy chuyện gì đang diễn ra đây?”“Là đính hôn!”Thôi được, cứ coi như cô không theo kịp tư tưởng hiện đại, suy nghĩ của Đồng gia và của cô là hai đường thẳng song song với nhau vậy.
65 Lúc đến quán rượu Hoàng Thiên là đã mười phút sau, cảm giác nóng rực trên cơ thể Phục Linh từ từ biến mất, cô vẫn chưa tỉnh lại. Đồng Trác Khiêm xuống xe trước, sau đó khom người ôm lấy Phục Linh, để mặt cô chôn sâu trong lồng ngực anh, người khác nhìn thấy cũng không biết là cô đang ngủ.
66 Đồng gia không trông mông từ miệng cô nôn ra ngà voi được, nhìn cô tỉnh lại không bị gì cả, trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, lạnh lùng nhìn cô vẫn không mở miệng nói gì cả.
67 Ánh mắt đỏ tươi, nóng rực, cặp mắt lộ ra ghen tỵ và hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, bả vai đột nhiên bị đè lại, anh họ của cô trong tay cầm một ly rượu đỏ, khóe miệng mỉm cười dùng ánh mắt an ủi cô.
68 “Mạnh Phục Linh, người phụ nữ cô tìm cho tôi, không chỉ lừa gạt tình cảm của tôi, còn mang đi toàn bộ tài sản của tôi, các người là cùng một phe , đem tiền trả lại cho tôi.
69 Sắc mặt Đồng phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt có chút rét lạnh nhìn Phục Linh, sau đó trầm mặt liếc nhìn chồng cùng con trai mình, thần thái cứng ngắt đột nhiên miệng cong lên khẽ cười nói: “Cậu đang nói đùa sao?”“Dì Đồng, con có thể làm chứng, A Thanh là bác sĩ Trung y ở Mỹ, lời nói của anh ấy làm sao là giả được?”Thanh âm nhàn nhạt của La Mạn Nghê truyền ra, một ánh mắt lạnh lùng sắc bén đột nhiên nhìn chăm chú vào lưng cô ta, làm cho cô ta run rẩy, nhưng vẫn cương quyết giữ vững khí thế, dùng ngôn ngữ không tiếng động khẳng định tính chân thật của lời vừa nói ra.
70 “Trác Khiêm, sao lại nói chuyện như thế?”Đồng lão gia lên tiếng trách móc. Cho dù hiện tại chuyện lớn trong quân không do La tư lệnh phụ trách, nhưng những chiến công trước kia của ông vẫn còn bày ở đây.
71 “Trác Khiêm!” Ông Đồng đột nhiên gọi con trai của mình, tư lệnh La tuổi tác đã cao, danh hiệu khắp người, khi còn trẻ cũng đào tạo ra không ít người trụ cột, có thể không đắc tội thì thôi đi.
72 “Phục Linh, im miệng!”Phục Linh khôang thèm quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm, hôm nay người phụ nữ tới quậy chỗ của con, con không thể nói vài câu với cô ta sao? Sợ gì? Cũng không làm mất cọng lông nào của cô ta.
73 “Con bé đi đâu vậy?” Nhìn hành động khiếm nhã của Phục Linh, bà Đồng thắc mắc hỏi. “Không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây xem dùm con, con đi ra ngoài chút.
74 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
75 Tiệc đính hôn kết thúc, khách khứa cũng lục đục ra về. Cô dâu Phục Linh và chú rể Trác Khiêm vừa mới cử hành xong lễ đính hôn đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon tại nhà họ Đồng, ngồi bên cạnh họ là Mạnh Thiệu Đình và Mẫn Văn Quân.
76 Hôm nay là một ngày cực kì buồn khổ của Phục Linh, mới sáng sớm đã bị Đồng phu nhân kéo khỏi cái chăn yêu quý, cùng bà đến bệnh viện kiểm tra. Trời trở lạnh dần, Phục linh khoác áo len ngoài, cột đầu tóc bù xù như tổ quạ lên, đi vào phòng tắm rửa mặt.
77 Hoàng hôn buông xuống, Đồng Trác Khiêm đã lái xe về đến nhà, Phục Linh đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn xung quanh, nhìn chiếc xe ngang tàng đã đậu trước cổng.
78 Moscow. Không khí mang theo chút lành lạnh từ cửa sổ rót vào, giống như mùi rượu say lòng người, một tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, thân thể người phụ nữ ngồi trên ghế cứng đờ, sau đó có chút sợ hãi cầm chén trà trên bàn đưa lên miệng.
79 Mà trong lúc Trường An đang buồn bực dùng bữa, sân bay Moscow nghênh đón một đội hai người vô cùng khiêm tốn. Chính là Đồng thiếu gia và Phục Linh. Đây là lần đầu tiên Phục Linh thấy Đồng Trác Khiêm bỏ đi quân trang, mặc trang phục bình thường, ánh mặt trời sáng sớm yếu ớt chiếu lên khuôn mặt anh, mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng cứng rắn, lại phi thường thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là khóe môi mím chặt lại kia, còn mang kính mát xanh biếc, hai tay thả lỏng trong túi quần, nhất thời nghênh đón một màn thét chói tai.
80 Trường An kinh ngạc quay đầu lại, nhìn gò má dịu dàng của người đàn ông đến thất thần, sau đó khẽ mỉm cười: “Anh tự mình vui vẻ đi. ”“Ái phi, ái phi, trẫm tới thăm ngươi đây, còn không mau ra tham kiến trẫm.