101 Sau chuyện con trai phó thị trưởng bị phục kích, không khí ở thủ đô trở nên u ám quỷ dị. Nửa tháng sau, Phục Linh đang ngây ngô trong căn biệt thự yên tĩnh, khi hoàng hôn xuống thì tin tức Mẫn Văn Quân tỉnh lại từ trong bệnh viện truyền đến.
102 “Đừng đi_______”Đột nhiên bị người đằng sau kéo lại, làm tim cô suýt chút rớt ra ngoài. Trong mắt Phục Linh giống như dính đầy máu, máu chảy trên mặt đất giống như đang chảy vào lòng cô, làm cho hận không thể lập tức lao xuống làm thịt những thằng khốn kia.
103 Anh nhìn xung quanh, không phát hiện có chỗ nào khả nghi, Đồng Trác Khiêm xông lên lầu, theo mỗi bước đi của anh là dấu chân không thể nào thấy được. Đi qua bốn khúc cong tám ngõ quẹo, trước mắt anh là cửa phòng mở sẵn, cửa sổ trong phòng mở toang, gió thổi vù vù tràn ngập căn phòng.
104 Tình thế lập tức đảo ngược. Phục Linh tự luyến suy nghĩ, nhất định là bởi vì dáng dấp của mình khéo léo như vậy, phấn chấn lòng người như vậy, cho nên ông trời nghĩ trái nghĩ phải, quyết tâm bỏ qua ình.
105 Bùm bùm ——Pháo hoa bất chợt nổ tung trên trời đêm ở Thủ Đô, màu sắc rực rỡ giống như muốn đẩy lui đêm tối, bầu trời sáng bừng trong vẻ đẹp của trăm đóa hoa, nhiều đốm lửa bùng lên như phù dung sớm nở tối tàn, làm sáng cả ánh mắt mọi người, lại như chạm vào mất mác của tất cả.
106 Được Đồng Trác Khiêm ôm vào phòng, Phục Linh đã ngủ thiếp đi. Cho dù đã ngủ say, chân mày cô vẫn nhăn chặc lại như cũ, mặc cho Đồng Trác Khiêm vuốt như thế nào cũng không giãn ra, giống như ấn ký để lại sau sự thử thách của năm tháng.
107 Sau khi ra khỏi vùng ngoại ô thời tiết bắt đầu có mưa nhỏ và lạnh hơn. Những cơn gió rét lạnh thổi vù vù, các hạt mưa rơi tí tách như những đóa hoa nhỏ bay từ trên trời xuống.
108 Thịnh Lam vẫn không đi ra khỏi căn phòng nhỏ, Tiểu Hỗ ngồi chồm hổm trong góc giương đôi mắt long lanh ngắm nhìn chú và dì xinh đẹp đến nơi đất khách quê người này.
109 Thịnh Lam lấy tay chống đở xe lăng, bánh xe chuyển động, từng bước từng bước đẩy cô tới chồng mình càng ngày càng gần. Bánh xe ẩm ướt lưu lại dấu vết trên mặt đất, giống như bánh xe năm tháng không tiếng động thay đổi tính mạng cô, dâng lên một chút rồi lại một chút đau đớn giống như máu thịt lẫn lộn.
110 Thời gian mười ngày lặng lẽ trôi qua, thủ đô vượt qua trong yên bình, từ mùa thu đến mùa đông, lặng lẽ mà qua, giống như thời tiết mùa xuân che dấu nụ hoa đâm chồi nảy lộc.
111 Cảm giác đầu tiên của Thịnh Lam đó chính là cả tòa cao ốc này giống như là một đế quốc. Những cây cột cao ngút được chạm khắc những hoa văn hình con rồng, những bậc thang ở sảnh chính đều điêu khắc hình phượng hoàng đang giương cánh, cửa sổ rộng mở với tầm nhìn bầu trời xanh thẳm cho thấy tất cả dục vọng của nhân gian.
112 Sắc trời trở nên u ám, mây đen giăng đầy cả vùng trời. Thịnh Lam di chuyển xe lăn đến trước cửa sổ thủy tinh to lớn, mắt nhìn xuống bên dưới,cô đột nhiên trầm ngâm thở dài một cái, trong giọng điệu bao hàm rất nhiều điều.
113 Một tiếng sét ùng ùng đánh xuống, mới vừa rồi vẫn còn có ánh nắng ấm áp, khí trời bây giờ đã giăng đầy mây đen, trải rộng lên cả vùng đất. Khí trời thật sự càng ngày càng quỷ dị.
114 “Nghỉ đánh——” Hoa Chân tiêu sái vung tay lên, sau đó rời đi, không có chút nào giống với phong độ đại hiệp. Chưa nghe nói qua người nào hạ chiến thư, sau đó đánh một nửa lại bỏ đi.
115 Mặt trời trôi dạt về phía Tây, đã đến buổi tối. Đồng Trác Khiêm chạy thẳng về nhà, tốc độ lái xe của anh đặc biệt nhanh, giống như cao thủ đua xe liều mạng trên đường đua của mình.
116 Đã ba tháng rồi sao…Anh cong khóe môi cười rất tà mị, trong mắt như có ánh lửa lấp lánh. Phục Linh nhìn anh như vậy có hơi sợ hãi, nhưng trong lòng cũng rất mong đợi.
117 Có chút gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, gần tới mùa đông lạnh lẽo, không khí như muốn cắn nuốt con người. Đồng Trác Khiêm chợt cảm thấy hơi lạnh, là do đang kinh hãi hay là cái gì, anh cũng không biết.
118 Chỉ vì vướng phải cảnh trai chưa vợ, Bùi Uyên uống rượu, còn phải là rượu đỏ đắt tiền quý giá. Đồng Trác Khiêm cầm chai rượu đỏ đắt tiền trân quý trăm năm trên tay, loại sản xuất ở vườn nho, nói tới giá trị trăm ngàn cũng không quá đáng.
119 Trường An chưa bao giờ dùng từ phong hoa tuyệt đại để miêu tả đàn ông. Cho dù anh ta mặc quần áo rách tung toé, màu xanh của quần áo cũng đã bị bạc màu, khóe mắt người đàn ông hẹp dài, xếch lên cướp hồn người, tóc của anh hơi ánh vàng, thoạt nhìn giống như vì dinh dưỡng không đầy đủ mà tạo thành.
120 Tiếng nghị luận rối rít truyền đến từ xa, tiểu thư danh viện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lấy tư thế cao quý nhất hấp dẫn các công tử quý tộc. Ánh sáng chói mắt của sâm banh dưới ánh đèn xa hoa càng có vẻ say lòng người, một người rồi lại một đôi nhận lấy sâm banh, sau đó đặt ở bên mép, tạo ra tư thế xinh đẹp nhất.
Thể loại: Dị Năng, Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 350