81 “Nhìn xem, người đàn ông kia thương cậu như vậy, mấy ngày không gặp, nhìn cậu cả người thư thái, da dẻ tinh tế, tất cả của hắn đều dành để nuôi cậu sao?”Sắc mặt Trường An có chút đỏ, lắc đầu một cái: “Không có dùng cái gì nuôi cả.
82 “Phục Linh bị làm sao vậy?” Trong lòng Trường An rất bất an đành phải mở miệng hỏi nguyên nhân. Đồng Trác Khiêm nhíu mày mấp máy môi, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Trường An mà không nói nguyên nhân chỉ dặn dò: “Bùi Uyên sẽ tới ngay, bây giờ tôi cần ra ngoài một chút cô hãy giúp tôi chăm sóc cho Phục Linh.
83 Cả phòng họp yên tĩnh lại, nơi khóe miệng Đồng Trác Khiêm cong lên ánh mắt ngạo nghễ quét một vòng hiện lên tia sáng khinh thường hỏi lần nữa: “Thế nào? Miệng bị câm hết rồi sao?”“Tổng giám đốc.
84 Ba giờ sáng, là lúc mọi người mệt mỏi buồn ngủ nhất, người đang nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt ra. Trong bóng đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ phản chiếu ánh trăng chói lọi.
85 Bình minh dần tan đi, sắc trời bắt đầu u ám, ánh trăng tỏa sáng như một viên dạ minh châu, soi sáng cả một vùng. Nhưng lại không chiếu sáng mắt Phục Linh.
86 Sắc trời hơi tối, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu trên gương mặt cô khiến cô có hơi khó chịu. Nhiều năm yên tĩnh dịu dàng, hắn hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới này cho cô.
87 Người nổi tiếng khắp nơi tề tụ Mexico trải qua cuộc sống về đêm xa hoa đồi trụy, thì cùng lúc đó, vài chiếc máy bay chiến đấu lượn qua phòng tuyến trên không trung, hướng tới một hòn đảo vô danh ở Mexico.
88 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
89 “Cô Michelle đã về. ”Một tiếng nói lạnh lẽo cứng rắn lọt vào tai Sở Viêm, hắn vẫn nhìn sắc trời mờ tối cùng phòng tuyến tia hồng ngoại chung quanh biệt thự, khóe môi nở nụ cười, giống như tất cả đã đến hồi kết.
90 Chưa đầy nửa phút đồng hồ trong phòng đã yên tỉnh trở lại, những người nằm trên mặt đất đều trở thành thi thể không một ai còn sống. Sắc mặt Đồng Trác Khiêm biến đổi giống như là bão táp mưa giông sắp tới.
91 Gió biển tuôn rơi, vị tanh của biến ùa vào mặt, cây cối lay động trong không khí giống như sắp bắt đầu nổi bão. Lục Cảnh Sinh cảm thấy có chút lạnh, người phụ nữ của hắn vẫn còn đứng yên ở đó nhưng ánh mắt đã trở nên thay đổi.
92 Đau đớn xuất hiện, trên mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi, Trường An trong lòng lo lắng, cắn răng đem Phục Linh kéo dậy, đỡ cô từng bước từng bước đi vào biệt thự.
93 Tốc độ của viên đạn rất nhanh, giống như vì sao xẹt qua chân trời, biến mất trong nháy mắt, mà bên này tốc độ lấy súng của Sở Viêm cũng kinh người, từ bên hông móc ra khẩu súng, trong nháy mắt bóp còi.
94 Trong lúc pha thuốc Đồng Trác Khiêm có một cảm giác muốn ói. Ai có thể nói cho anh biết vì sao một viên thuốc chỉ cỡ ngón cái khi trộn chung với nước sôi lại có thể biến thành một vũng giống như bùn vậy?Mẹ nó, cô đặc kiểu này cũng thật khiến người ta kinh ngạc.
95 Đồng Trác Khiêm không nhìn cô cũng không vỗ về cô, quyết định bỏ rơi cô. Phục Linh thở dài, không muốn giày vò anh, túm lấy anh đi đến bàn ăn cơm. Thức ăn hôm nay rất phong phú.
96 Thời gian ban đêm chậm rãi đi qua, từ từ chuyển sang bình minh. Nhìn đám mây cùng mặt trời ở phía cuối kia gần kề tựa như có thể vươn tay chạm tới. Phục Linh tựa vào vai Đồng Trác Khiêm hồi lâu, rốt cuộc cảm nhận được_________Cổ đau!Những ngày qua rốt cuộc là vận khí gì? Dựa vào bả vai cũng có thể làm cho cổ đau, dùng sức đánh lên cổ, tay lại bị Đồng thiếu gia chụp lại lạnh lùng hỏi: “Đủ rồi chưa?”“Đau mà.
97 Trận hô vang kia chẳng qua chỉ đánh thức Phục Linh, còn thật sự hù dọa cô là âm thanh kinh thiên của Đồng Trác Khiêm. Cô hoảng sợ vỗ vỗ ngực, nghĩ muốn nổi nóng lên, nhưng lại ngại có nhiều người ở đây, cố gắng dằn lòng, an tĩnh nhắm mắt lại.
98 Thời tiết tươi sáng ở nơi này đang dần mất đi, thành phố sắp nghênh đón những cơn mưa phùn đầu tiên của mùa thu. Một ngày ở nơi này, Phục Linh ở trong phòng buồn bực suốt một ngày.
99 Đã qua bảy giờ, ánh trăng đã treo lên đầu cành, tỏa sáng trong bóng đêm. Phục Linh ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, đàng hoàng đúng kiểu bà già có thai, lo ăn cơm không nói một tiếng, nhìn mọi người cũng không nhìn.
100 Bình minh vừa bắt đầu nhưng sắc trời lại tối tăm, chính xác là đang trong mùa thu. Mà trong lúc bình minh đang ló dạng này, tại sân bay đang nghênh đón hai người.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38