1 Đêm đen dày đặc, chỉ có thanh âm đánh bàn phím không ngừng vang lên.
Nhìn những số hiệu hoa cả mắt không ngừng chạy qua trên màn ảnh máy vi tính, Vu Thiển Thiển hài lòng nở nụ cười.
2 "Em nói thật?" Bệnh thần kinh không thể tin được nhìn Thiển Thiển, tay cầm lấy súng đều đã run rẩy lên! Thiển Thiển nhìn hắn đã tin chính mình, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe "đoàng " một tiếng!
Một tiếng súng vang lên, Thiển Thiển không thể tin trừng to mắt, trong mắt cô thấy cảnh tượng cuối cùng là bệnh thần kinh kia ôm lấy thân thể của mình mềm ngã xuống, miệng nỉ non: "Anh.
3 Chỉ thấy bên cạnh thân cây tối đen, một bóng dáng nhỏ nhắn giật giật, tựa hồ muốn đứng lên!
Trên đời này, chẳng lẽ thật sự không ai có thể kháng cự địch âm của hắn? Nghĩ vậy, hắn chậm rãi đi qua!
.
4 Thiển Thiển nhíu đôi mi thanh tú lại, ni mã, tại sao cô giống như ngửi được một mùi thuốc bắc.
Ngoan ngoãn há miệng, uống xong nước mà đối phương đưa qua, đợi yết hầu không khô ráp như vậy, liền nhịn không được muốn nói.
5 Vu Thiển Thiển u oán phát hiện, nàng biến thành một tiểu nữ tử bốn năm tuổi mềm mại yếu ớt.
Trời ạ, người a, thần a! Một cái thân mình nhỏ như vậy, muốn đi làm chút gì, cũng không đúng quy cách a!
Nửa tháng kế tiếp, cả một đời Vu Thiển Thiển đều không có cảm thụ qua tư vị ốm đau ở giường, một đời này hoàn toàn triệt để lĩnh ngộ đến thống khổ trong đó.
6 Thảo dược thiên nhiên không có chất bảo quản là cỡ nào hiếm có a.
“Xuân Hoa, Xuân Hoa!” Vu Thiển Thiển ngồi ở bên giường gọi nha hoàn tên Xuân Hoa.
7 Đây là dụ người phạm tội a, không được.
“Vương gia vương gia, buổi sáng tốt lành. . . . . . ” Nói trên đầu chữ sắc có một cây đao, sắc tâm của Vu Thiển Thiển đã bừng dậy a, cái gì mặt mũi dè dặt đều quăng đến góc tường đi, nàng sử dụng cả tay chân trèo lên giường của vương gia.
8 Lúc trước khi nàng nhàm chán cũng sẽ vào trang web xem tiểu thuyết ngôn tình một chút, xem tiểu thuyết xuyên qua có chút khoa trương và giả tạo, tổng kết ra, nữ chính mười người thì có tám người đếu có mạng cực kỳ vất vả, mà nam chính mười phần mười đều có số mạng trời sinh rất tốt.
9 Vu Thiển Thiển nhìn oa nhi kêu nàng là là tiểu thí hài trước mắt, trong lòng giống đánh đổ bình ngũ vị, nhất thời nàng cảm thấy trước mắt giống như có năm ngàn con ngựa chạy qua.
10 Hiện tại có lẽ Mặc Diễm Nhi vẫn chưa đủ trở thành đối thủ của nàng, nhưng mà nàng có đầy đủ thiên phú trưởng thành làm cho nàng nhìn thẳng vào người.
Bên người Mặc Diễm Nhi là Thanh Nguyệt, là một người luyện võ, điểm này, ngay từ đầu Vu Thiển Thiển liền phát hiện rồi.
11 "Người nào?"
"Là ta, Thiển Thiển. " Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
Hiên Viên Triệt nhíu mày, đứng dậy đi tới cửa mở cửa.
Đây là đang làm gì đó? Hắn bất đắc dĩ nhìn toàn thân chật vật, Vu Thiển Thiển mặt mũi đen tuyền đáng thương tội nghiệp đang bưng một cái tô, trong bát tràn đầy gia vị, bốc lên hơi nóng.
12 Hai người trầm mặc hồi lâu, sau cùng Mặc Diễm Nhi nhịn không được mở miệng hỏi: "Cuối cùng là có ý gì?" Mặc Diễm Nhi lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, mặt trên cái gì cũng không có.
13 “Tốt, Phúc bá, tự ta trở về phòng chơi. . . . . . ” Thiển Thiển nhu thuận gật gật đầu.
Thập Lục quận chúa à, ta cũng muốn nhìn ngươi là yêu nghiệt phương nào!
Vu Thiển Thiển đi ở hành lang, cắn khăn tay nhỏ trừng mắt nhìn nữ nhân như hoa trong hoa viên.
14 Thiển Thiển xem trên người vẫn là vết sẹo giương nanh múa vuốt, không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước được Hiên Viên Triệt cứu, mang về vương phủ dưỡng thương.
15 Tay của Hiên Viên Triệt vươn ra lấy bút dừng một chút, quay đầu nhìn Vu Thiển Thiển liếc mắt một cái, gật gật đầu.
Ngày thứ hai, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, đem Thập Lục quận chúa sắc phong Di Hoà quận chúa, hòa thân đến tộc Cát Tháp Lý, gả cho tộc trưởng, lấy giữ gìn giao hảo giữa Đông Nghi cùng ngoại bang.
16 “Vương gia, người cũng đến ăn một chút đi. ”
Hiên Viên Triệt trầm mặc thật lâu, sau đó cũng liền cầm lấy đôi đũa gắp một chút, bỏ vào trong miệng, lập tức điên cuồng ho khan không ngừng.
17 Thiển Thiển thật hưởng thụ Hiên Viên Triệt chụp đầu chính mình như vậy , hắn là ôn nhu như vậy, sủng ái chính mình như vậy, nhưng là lời hắn nói cũng là khiến cho chính mình không biết nên khóc hay nên cười.
18 Quản gia đem lão sinh cùng Thiển Thiển dẫn đến trong một cái thư phòng, bàn cùng ghế đều đã được bố trí tốt, Thiển Thiển ngồi ở trên bàn nhỏ của chính mình, chống đầu, nhu thuận nhìn lão sinh, rất có hưng trí muốn nghe nghe một chút thầy giáo cổ đại muốn giảng cái gì.
19 . . Lam Thiên. .
“Tốt! Ta còn không tin ta sẽ trị không được ngươi!”
Thiển Thiển cũng cung kính , nói:“Vậy ngươi nói một chút, ngươi có cái gì lợi hại có thể ở trước mặt ta khoe khoang ?”
Lão sinh sửng sốt một chút, lập tức liền khôi phục lại thái độ bình thường, nói:“Ta học phú ngũ xa (*), tài trí hơn người, bảy bước thành thơ.
20 Thiển Thiển thè lưỡi, nói: "Đúng rồi, ta cũng không có nói đây là ta làm nha, người không tin ta có thể kể cho người nghe mấy cái tên mà người chưa nghe bao giờ.