1 Ngày mùng 1 tháng 9 năm 2003. Trên chuyến xe lửa chạy về thành phố H. Lục Dương mờ mịt mở hai mắt, nhất thời cũng không nhận ra mình đang ở chỗ nào. Vừa tỉnh lại, trong tai đã vang lên tiếng trò chuyện, trong đó có vài giọng nói nghe rất quen tai, những người này hình như đang đánh bài, khi Lục Dương còn đang ngỡ ngàng thì chợt nghe một nam sinh kêu to:- Ba con át với một đôi bốn.
2 Đúng, đời này, Lục Dương lựa chọn thể loại tận thế cho tác phẩm đầu tay. Nhân vật chính - Trần Phong, là một gã học sinh cấp ba thành tích lót đáy, không hứng thú với chuyện học hành, việc thường làm khi lên lớp là ngủ gât.
3 Ngày kế tiếp là ngày cuối cùng của đợt báo danh, cho nên trong ngày này lục dương vẫn có thể hoạt động tự do như cũ. Bởi vì hôm qua hơn hai giờ đêm mới đi ngủ, nên sáng nay thẳng tới tám giờ rưỡi Lục Dương mới tỉnh dậy.
4 Xuyên qua khung cửa sổ, nhìn thấy người bên trong chỉ mặc một cái quần sọc, đầu khẽ cúi, hai tay đang chuyên chú nện vào bao cát, Lục Dương cũng không khỏi ao ước.
5 Nửa tháng tiếp theo, Lục Dương ban ngày đi quân huấn, buổi tối ăn xong cơm tối lại mang theo giấy bút, thuốc là cùng nước trà đi tới vị trí cao nhất toà nhà số ba ít ai lui tới viết lách.
6 Liên tục bốn ngày, Lục Dương lặp lại cuộc sống như thế. Mỗi ngày sau khi kết thúc quLục Dươngân huấn, khi đông đảo sinh viên đang thả lỏng mình sau một ngày uể oải, Lục Dương lại mang theo bản thảo viết tay đến quán net Tinh Vũ, tìm một góc khuất, mở máy vi tính ra, bật bài Tịch Tĩnh Chi Thanh lên.
7 Hai ngày tiếp theo, Lục Dương không tới quán net nữa, mà mỗi ngày sau khi tham gia quân huấn, ăn xong cơm tối, lại giống như trước kia mang theo giấy bút, nước trà và thuốc lá, đi thẳng tới tầng cao nhất khu giảng đường số ba, đến một phòng học ít người nhất, ngồi xuống một góc không người, yên lặng viết bản thảo, thỉnh thoảng lại châm một điếu thuốc, hoặc hớp một ngụm trà lạnh.
8 Đối với dân nghiền thuốc, khi tâm tình không tốt, sẽ hút thuốc, mà lúc tâm tình tốt, cũng sẽ theo bản năng đốt một điếu. Lúc này, tâm tình Lục Dương rất vui vẻ, theo bản năng móc một điếu thuốc, bật hộp quẹt lên.
9 Lục Dương gửi bản thảo cho năm nhà xuất bản, hai nhà cự tuyệt, ba nhà thông qua, đồng ý xuất bản. Thành tích biểu hiện ra bên ngoài là vậy. Nhưng trên thực tế, tình huống lại không đơn giản như vậy.
10 Sau khi lớp trưởng ra về, Lục Dương vốn định mở luôn phong thư, xem hợp đồng và ấn phẩm tập đầu tiên trong đó. Nhưng nghĩ lại lúc này trong phòng còn có hai người khác nữa, mà hắn lại không muốn chuyện mình viết tiểu thuyết bị truyền ra ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân, nên kiềm chế ham muốn lại, mang theo bưu phẩm rời khỏi phòng.
11 Đảo mắt, đã ba ngày trôi qua. Chiều hôm đó, Lục Dương không có lịch học, sau khi ăn cơm trưa ở căng tin, hắn thay một bộ quần áo thể thao, mang theo găng tay, chạy tới câu lạc bộ võ thuật luyện quyền.
12 Hai ngày sau, chính là thứ bảy. Buổi sáng thứ bảy đương nhiên không phải đi học, Lục Dương sau một đêm ngủ ngon, tận tám giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã cảm thấy cả người khoan khoái, một thân khí lực tràn trề, khiến tâm tình hắn cũng trở nên dễ chịu.
13 Tối hôm đó, sau khi viết xong hai chương bản thảo, Lục Dương mang theo giấy bút quay về ký túc xá, lúc này năm người bạn cùng phòng dù đã lên giường nhưng vẫn chưa đi ngủ.
14 Lục Dương thoáng do dự, sau đó cũng bước vào căn phòng này, đi từ cửa sau. Hắn thả nhẹ bước chân, lại vào từ cửa sau, nên cả sáu, bảy người đang đọc sách trong phòng đều không ai chú ý tới hắn.
15 Sáng thứ hai, Lục Dương có tiết, nhưng vì muốn biết nữ sinh áo trắng kia học ở phòng nào nên lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh, hắn trốn học. Trong trường đại học, trốn học là chuyện bình thường.
16 13500 đồng, chỉ mất hai tháng, chưa kể tiền nhuận bút một tập mà nhà xuất bản đang giữ, cùng với hơn một ngàn đồng tiền phí sinh hoạt còn dư trong tài khoản ngân hàng.
17 Sau khi đăng chương sáu lên mạng, Lục Dương tắt máy vi tính, mang theo bóp tiền, ghé vào siêu thị mua một ít rau dưa, hoa quả và thịt heo. Lớn lên ở nông thôn nên nấu ăn không phải là vấn đề với Lục Dương.
18 Rất nhanh đã mười một giờ rưỡi. Lục Dương chợt nhìn thấy điện thoại di động của Tào Tuyết đang đặt ở trên bàn rung lên, hẳn là nàng đã cài chuông báo.
19 Trước bữa tối, Lục Dương lại đăng thêm một chương mới. Vừa húp bát mì, hắn vừa cầm hai tờ thời khoá biểu lên. Một tờ là thời khoá biểu của lớp hắn, một tờ là thời khoá biểu lấy từ bạn học của Tào Tuyết.
20 Lúc Tào Tuyết đi, biểu hiện không hề do dự. Lúc Lục Dương đi, lòng Phùng Đình Đình cảm thấy oan ức khó chịu. Nhưng không ai biết lúc Lục Dương rời đi, trong lòng cũng rất phiền muộn?Lần thứ nhất cùng Tào Tuyết tiếp xúc tưởng rằng sẽ có kết quả tốt, vì lần gặp mặt này, hắn đã bỏ ra hai tuần hầu như mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt của nàng, để tăng thêm hảo cảm của nàng.
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 13