1 Lưu Luy thành, Tử Thương quốc, nơi đây là đầu mối giao thương với nước Thủ Thư nên việc giao thương tấp nập.
Người người đều có của ăn của mặc. Là một thành thanh bình, một nơi sống lí tưởng trong tâm nhiều thường dân khắp thiên hạ.
2 Hắc y nam tử vừa thất thần thì nhuyễn kiếm đã hướng mắt phải của hắn đi đến. Tuy ngoài miệng tươi cười nhưng mắt hắc y nam tử đã tập trung vào Tà Tích, hắn còn chưa muốn chết.
3 Nhìn bình rượu hỉ trước mắt, Tiểu Mai cười lạnh rót ra hai chung nhỏ, cẩn thân bỏ bột trắng vào một chung, lắc cho bột tan hết rồi nũng nịu bước lại gần Trần lão.
4 Sau khi vụ việc qua đi, Tú Nhi bị đuổi khỏi Trần phủ, từ đó không ai dám trêu chọc tới Tà Tích nữa. Cuộc sống nàng trôi qua ở Trần phủ xem như khá tốt.
5 Trần Lâm Tư dẫn nàng rời phủ. Vừa ra khỏi phủ đã có sẵn một chiếc kiệu tinh xảo dừng trước cửa lớn Trần gia. Nhìn hắn bước lên kiệu, Tà Tích mắt khẽ lóe sáng.
6 Vụng về leo lên xe ngựa, lại giả bộ sắp té xuống một lần, Tà Tích ngước mắt nhìn người đang ngồi trong xe, thấy hắn hơi mím môi cố nhịn cười thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không nghi ngờ.
7 Hai tay Tà Tích cố gắng làm như vô tình trượt xuống ghế ngồi, tay phải trong phút chốc như có làn hơi trắng bay ra từ ngón trỏ, ngón trỏ nàng như tích độc, hơi có màu tái đi.
8 Trần Lâm Tư ôm Tà Tích đi không biết bao lâu, càng vào sâu bên trong mùi thuốc tỏa ra hòa cùng mùi máu bốc lên càng đậm làm nàng nhíu mày.
"Thấy khó chịu sao?" Không đợi Tà Tích trả lời Trần Lâm Tư đã dùng tay bịt mũi nàng lại.
9 Chờ khi không còn thấy bóng dáng Tà Tích Đông Ca mới đóng lại cơ quan, khuôn mặt của lão như kết một tầng sương: "Trần đại nhân, mời vào. "
Trần Lâm Tư vừa vào, nhìn khắp nơi không thấy Tà Tích thì tính tình bạo phát: "Ngươi nên giải thích chút mới phải nhỉ?"
Đông Ca vẫn duy trì bộ dáng khí định thần nhàn, lão châm hai chung trà sau đó đưa cho Trần Lâm Tư một chung: "Đại nhân, quả thật Thất Trọng các lần này không đúng, chỉ là thân phận của người họ cũng không biết, nên giơ cao đánh khẽ thôi.
10 Tà Tích rất nhanh khôi phụ tinh thần, trấn định nhìn Đông Phương Diệu: "Thuộc hạ làm việc bất lực, không dám xin các chủ nương tay, chỉ là. . . "
Nói được phân nữa, Tà Tích ngẩng đầu như thăm dò ý của Đông Phương Diệu, thấy thần sắc đối phương vẫn bình thường sau đó mới nói tiếp: "Ngũ y tiền bối cũng ngăn cản việc thuộc hạ ám sát Trần Lâm Tư, phân phó thuộc hạ về nói với các chủ không được manh động.
11 "Trinh Trinh, muội sao vậy?" Tương Tố Dư nhìn nữ hài tử đứng cách mình không xa hỏi. Nữ hài đang nhìn vào một đụn đất lớn khóc thảm thương.
"Dư ca ca, tiểu Hoàng chết rồi.
12 ( Ngạn mấy hôm nay bận nên mấy chương này Ngạn chỉ viết hơn 50% và ý tưởng của Ngạn thôi, còn bao nhiêu là do Uyển viết =))
---------ta là đường phân cách---------
Con người là vậy, luôn có tham vọng, chỉ là có kìm nén được hay không, Đông Phương Diệu hắn lại là kẻ không biết kìm nén là gì.
13 Tà Tích mệt mỏi thức dậy, vì nằm sấp cả đêm nên cảm giác ngực hơi khó chịu, nàng khẽ động đậy liền thấy có thứ gì đó nằng nặng đặt lên tay mình, nàng nhìn lại, ra là tay của Trịnh Lâm ngăn không cho nàng đứng dậy.
14 Chờ Tà Tích đi xa, Thẩm Trinh quay bước dự định trở về phòng nhưng từ sau lại có giọng nói không hờn giận của Đông Phương Diệu vang lên: "Chẳng phải nói đến bồi ta ăn sao? Sao lại về trước rồi?"
Thẩm Trinh ngừng bước, quay lại nhìn Đông Phương Diệu, không hiểu sao mỗi lần nhìn kẻ trước mắt nàng lại vô cùng căm hờn: Chính là hắn đã làm nàng mất đi tình yêu, lẫn tình mẫu tử, mười mấy năm trời hai mẫu tử ở cùng một nơi nhưng chưa từng gặp mặt, đến nay nó vẫn nghĩ mẹ của nó đã chết rồi.