1 Đang trên đường về nhà Lâm Đĩnh bất chợt bị người ta kéo lại, chưa kip mở mồm chửi ầm lên thì đã được một tràng tiếp thị mà chỉ cần là đàn ông thì sẽ.
2 Vừa về đến nhà thì bất chợt nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên. -Lâm Đĩnh con ngoan của mẹ về rồi đấy à?Khỏi cần đoán cũng biết là ai rồi.
3 -Reng, reeng, reng. . . -Rầm. . . -Chết cha muộn giờ đi làm mất rồi. Lâm Đĩnh lồm cồm bò dậy, đang định vắt chân lên cổ mà chạy như mọi ngày, thì sực nghĩ ra.
4 Từ lúc chạy trối chết ra khỏi nhà nghỉ đến giờ tim hắn vẫn còn đập bình bịch vì sợ người ta đuổi theo tính sổ. -Móa mụ nội nó sợ chết đi được bị bắt được thì có mà ói máu bồi thường, để tính xem nào một cái giường rẻ rẻ cũng vài chai, ti vi cùi bắp vài chai nữa, mẹ kiếp nhà nghỉ ăn no rửng mỡ tự dưng thêm ti vi vào làm gì chứ.
5 -Phù phù, bì bõm, bì bõm. . . . Từng âm thanh đập nước đều đặn vang lên, nhưng chủ nhân của chúng có vẻ thở sai nhịp thì phải, âm thanh có vẻ hơi quái quái thế nào ấy.
6 Trên đường trở về hắn đã gọi cho chị gái đến nhà ăn cơm cũng là bữa cơm chia tay, nên vừa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả. -Anh Đĩnh sao giờ chưa thấy về hả bác?-À chắc nó cũng sắp về rồi đấy, chúng ta cứ dọn cơm ra là vừa đấy nhỉ.
7 Trên đỉnh Phan Si Păng hoang vu, từng đám mây thong thả trôi, khắc họa lên bầu trời với đủ hình dáng kì lạ nào là gà quay, nào là mĩ nữ, có khi lại là hai ba thiên thần bé nhỏ đứng giơ pháo dội về phía mặt đất, nói chung là một ngày gió nhẹ hiu hiu, ánh mặt trời ôn hòa ấm áp.
8 Từng tia sáng từ mi tâm Lâm Đĩnh trào ra chiếu lên người Cơ Cảnh như một cái kén ánh sáng bao bọc toàn thân cậu bé lại. Mất chừng nửa ngày thời gian rồi từ từ thu lại.
9 Lâm Đĩnh cùng nó tán phét một hồi như nhận ra cái gì đó trong lòng trầm xuống, vẻ mặt trở nên khó coi mở miệng hỏi. -Sách linh?-Ờ, gì thế?-Chư Thiên đâu rồi?Theo bản năng nó trả lời.
10 Cơ Cảnh từ lúc bị ném vô căn nhà tranh này thế mà lại bình tĩnh ra hẳn, cậu bé đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên quần áo khuôn mặt cau có nhưng không tài nào mở miệng được chỉ đành gào thét trong lòng.
11 Từ khi bị Triệu tim nhỏ ném đến cái phòng tạp vụ này, phải mặc một bộ quần áo người hầu, mỗi ngày phải chẻ trăm cân linh mộc bưng trà rót nước khổ không chịu nổi, thế thì cũng thôi đi Lâm Đĩnh vốn xuất thân từ tầng đáy của xã hội gì chứ mấy công việc tay chân cũng không làm khó được hắn có khổ hơn nữa thì hắn cũng còn chịu đựng được, chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng vừa đến phòng tạp vụ Lâm Đĩnh đã bị bọn người cũ liên hợp phủ đầu một trận vốn công việc chẻ củi, rót nước bưng trà.
12 -Ngươi đó có thế mà cũng không hiểu, khi tu luyện bình thường cũng chia làm nhiều loại, thứ nhất là tu luyện hằng ngày ở đâu cũng có thể tu luyện chỉ cần nơi yên tĩnh giống như nhắm mắt dưỡng thần bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, mà mấy người trong nhà này hẳn là tu luyện bình thường thế nên không cần bố trí trận pháp cấm chế làm gì cho phức tạp, với lại đây vốn là nhà của họ phòng bị sâm nghiêm chỉ cần mấy cái cấm chế báo động linh tinh là quá đủ.
13 Lần đầu bước qua pháp trận không gian xuýt nữa hắn tưởng mình lại đi qua mặt không gian khác lần nữa, mặt mũi anh chàng tái xanh nhớ tới cảnh giở sống giở chết lần trước Lâm Đĩnh chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân mà rời khỏi nơi này cho nhanh, khổ nỗi chả hiểu u u mê mê thế nào mà bị hai tên khốn bên cạnh dẫn vào pháp trận lúc nào không hay, đến khi pháp trận không gian khởi động Lâm Đĩnh chỉ kịp gào lên một tiếng rồi tắt ngỏm.
14 - Nhìn thấy hắn như thế Lâm Đĩnh chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài. -Trời ạ, sao mà ta lại có một người anh em não chứa toàn cứ** thế này hả trời, những chỗ như thế là dành ấy thằng cha béo như lợn giàu chảy mỡ bay vô kiếm hàng, ăn chơi, hút chích phê lòi phèo, mẹ kiế** người nhìn bọn ta có thấy giống kẻ có tiền không?Nhìn qua nhìn lại một hồi Vô Danh gật gù trả lời.
15 Lâm Đĩnh tùy ý đi dạo quanh khu chợ này, mà cũng phải nói nơi này thật không nhỏ chút nào, diện tích của nó chắc phải bằng khoảng mười mấy cái sân bóng đá cộng lại, trong chợ bày đủ các loại hàng hóa nhưng anh Đĩnh thì một loại cũng chả biết, chỉ có điều nước dãi anh chàng vẫn nhiễu thành từng dòng, "nói giỡn sao tuy rằng ông đây đếch biết nó là cái gì, nhưng thấy mấy thằng cha lắm tiền nhiều của móc một viên đá càn khôn ra trả là đủ biết giá trị rồi, chẹp chẹp nếu mà cướp được tới tay.
16 Cứ nghĩ đến cái khuôn mặt trơ tráo, không biết xấu hổ đang ở bên ngoài là lửa giận trong lòng Nhược Thủy lại bùng lên, nàng vác bộ mặt hầm hầm đi vào phòng chứa dược liệu, miệng thì lẩm nhẩm.
17 Bò ra khỏi nơi của tên lại cái xong anh chàng bắt đầu tung tăng đi dạo, tiện thể chạy đi kiếm tìm mấy bản công pháp tu luyện chân khí cấp thấp. -Này quyển sách nát ngươi bảo ta đi đâu kiếm hàng bây giờ, chả lẽ lết bộ từng nơi một à?Sách linh nghe hắn nói thế thì gầm lên.
18 -Mà Lâm Đĩnh này ta đoán chắc là ngươi đến đây muốn tìm công pháp tu luyện chân khí cho chính mình nhỉ?Nghe thế thì anh chàng oán hận rủa thầm. -Mịa kiếp ông già chết tiệt, biết rồi còn hỏi có cần giả dối vậy không muốn gì thì nói thẳng ra không được à, mà khoan.
19 Sao một hồi đưa qua đẩy lại khách sáo giả dối cuối cùng thì mọi việc cũng đâu vào đấy, Lâm Đĩnh đang định đứng dậy cáo từ thì nghe lão ta nói. -Ấy chú em sao lại đi nhanh thế từ đã nào, ta thấy chú mày lấy được cái ngọc giản này chắc phải trả giá không nhỏ nhỉ, thôi thì để ta giúp ngươi một tay bồi bổ nguyên khí, tránh cho có người oán hận trong lòng nha.
20 Sau một hồi mưa gió điên cuồng, rốt cuộc căn phòng nhỏ rồi cũng phục hồi sự yên tĩnh vốn có, Lâm Đĩnh những tưởng sau cuộc đại chiến có lẽ đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi.